- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Thiên Long Hãm Tình
- Chương 4
Thiên Long Hãm Tình
Chương 4
Ngao Quảng vừa đi khuất, Phong Phi Dương liền nhanh chóng ôm Hoàng Phủ Thanh Cuồng vào lòng.
“Biểu đệ..... Hoàng Phủ Thanh Cuồng......”
“Tránh ra.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng mặc dù tay thì đẩy ra, nhưng thanh âm lại có vẻ mềm yếu vô lực.
“Biểu đệ ngoan, Hoàng Phủ Thanh Cuồng của ta, đừng giận biểu ca,ba tháng nay, biểu ca cả ngày lẫn đêm đều nhớ tới ngươi.”
Hàm răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng,Hoàng Phủ Thanh Cuồng gằn giọng, “Hừ! Ngươi đã sắp cưới vợ...... Nghĩ tới ta làm chi?”
“Hảo biểu đệ, nàng sao có thể so với ngươi được?” Vẻ mặt tràn đầy tình ý, Phong Phi Dương ôm chặt lấy y, trên mặt y hôn nhẹ hai cái.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng cắn cắn môi, quay mặt đi nói, “Nếu không hơn ta, ngươi vì cái gì muốn kết hôn với nàng?”
Phong Phi Dương xấu hổ ngừng lại một chút, sau đó, dường như không có việc gì mà chuyển đề tài.
“Nam nhân kia rốt cuộc là ai? Ngươi vì sao giữ hắn trong nhà?”
“Hắn là ai quan trọng lắm sao? Mà ta...... Vì cái gì giữ hắn ở chỗ này, ngươi thật sự muốn biết sao?” Nhướn mày, Hoàng Phủ Thanh Cuồng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt vừa mang vẻ mặt mị hoặc vừa pha chút đùa cợt.
Không thể tin mà lui ra phía sau vài bước, Phong Phi Dương giơ tay lên, run rẩy chỉ vào y, “Ngươi...... Chẳng lẽ...... Ngươi cùng hắn......”
Vẻ mặt khϊếp sợ kia khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng thực muốn cười, cười đến nghiên ngả, cười như điên.
“Hảo biểu ca của ta! Ngươi có nữ nhân bên cạnh, chẳng lẽ ta lại không thể tìm nam nhân cho ta sao?Ngươi ở sau lưng ta tìm nữ nhân, ở sau lưng ta chuẩn bị hôn sự, ta hết lần này tới lần khác sẽ quang minh chính đại mà đi tìm nam nhân cho ngươi xem!”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng y có trời biết đất biết, y chính là có thù tất báo!
Gã cùng với nữ nhân khác cùng một chỗ, y liền cùng nam nhân khác cùng một chỗ!
“Hoàng Phủ Thanh Cuồng! Ngươi –” Phong Phi Dương kinh hoảng, nửa câu nói cũng nói không nên lời.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngẩng đầu lên, khinh thường mà nhếch môi cười nói.
“Quan lại có quyền phóng hỏa,
mà dân chúng không được
đốt đèn? Buồn cười!”
Tuy là đang cười, nhưng khóe mắt đã ngấn lệ, trong miệng vẫn thì thào tự nói, “Là ngươi phải xin lỗi ta...... Là ngươi sai, ngươi làm như thế nào, ta liền làm như thế ấy...... Thực công bằng, không hề sai.”
Là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Phong Phi Dương sớm biết y là một kẻ lạnh lùng mạnh mẽ, ngay cả lễ giáo cũng không màng, nhưng không thể ngờ, Hoàn Phủ Thanh Cuồng sẽ vì trả thù gã, mà tìm nam nhân khác “thượng” mình.
Trong lòng tức giận vô cùng, nhưng nghĩ tới mọi chuyện
đều xuất phát từ tình yêu y dành cho mình, gã dù tức giận nhưng cũng không khỏi cảm thấy thương tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phong Phi Dương cầm lòng không được mà ôm y.
“Hoàng Phủ Thanh Cuồng, hảo biểu đệ
của ta
...... Ngươi nói đúng, ngàn sai vạn sai đều là biểu ca sai, ngươi muốn đánh muốn mắng đều được, ngàn vạn lần đừng làm mình tức giận.”
Lời nói đầy tâm tình, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vừa nghe, trong đầu không khỏi nhớ lại tình cảm ân ái ngày xưa, lòng lập tức mềm dịu lại, thuận theo gã mà dựa sát vào.
Ôm thân thể mềm mại của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, mùi hương thản nhiên truyền đến, Phong Phi Dương không khỏi hài lòng.
“Biểu đệ...... Hoàng Phủ Thanh Cuồng......”
Lấy tay cởi bỏ áo khoác bên ngoài của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, tham nhập vào trong vạt áo màu vàng, lòng bàn tay cao thấp dao động, quả hồng nho nhỏ trước ngực bị một bàn tay nắm lấy, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi kinh ngạc, phát ra tiếng thở dốc mị nhân.
“A......”
Cười rộ lên, Phong Phi Dương càng mở rộng vạt áo y, da thịt tuyết trắng lộ ra, hai điểm đỏ trên ngực vì gió lạnh mà đứng thẳng, xinh đẹp đến độ khiến người nhìn hoa mắt.
Vươn tay, xoa nhẹ nhàng hai chấm anh đào, cảm giác tê dại khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng không ngừng thở gấp, đầu ngón tay run rẩy vô thức bấu chặt vào vai gã.
Dù hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, y vẫn không có quên một việc khác.
“Biểu ca, đáp ứng ta. Đừng tìm người đàn bà kia thành thân...... Ta không muốn...... Người đàn bà kia...... Không thể......”
Không hề dừng động tác vỗ về, Phong Phi Dương hôn vào vành tai y, nhẹ giọng nói.
“Hoàng Phủ Thanh Cuồng, ta khác với ngươi, ta còn có tổ tiên, thanh niên tốt không kết hôn lúc chết sao có thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông? Hơn nữa, thiệp cưới đều gửi đi, lúc này sao có thể nói không cưới...... Đan Đan thục đức hiền tuệ, sẽ không xen vào chuyện của chúng ta...... Biểu ca cam đoan, cho dù lấy nàng, chúng ta vẫn là giống như trước đây, cái gì cũng không thay đổi.”
“Cái gì cũng không thay đổi?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng lập tức tỉnh táo, bàn tay nắm chặt lại, “Không! Hết thảy đều đã thay đổi, ngươi đã quên cái đêm ta trao thân mình cho ngươi, ngươi ở dưới gốc cây đào mà thề thốt! Ngươi đã quên hết rồi!”
Theo ánh mắt mãnh liệt của y, thấy cả vườn hoa đào nở rộ, Phong Phi Dương tâm tình bỗng phát lạnh.
Lắc đầu, đem cảm giác khác thường kia đuổi ra khỏi đầu óc, Phong Phi Dương cảm thấy mất kiên nhẫn, “Ngày xưa nhiều nữ nhi có thể cùng chung một chồng, vì cái gì ngươi lại không thể nhẫn nại một chút?”
Nếu như nói Hoàng Phủ Thanh Cuồng vừa rồi thất vọng, thì giờ khắc này chính là tuyệt vọng, tâm lạnh như băng, ngay cả đầu ngón tay đều gồng cứng lại.
Dùng sức đẩy Phong Phi Dương ra, Hoàng Phủ Thanh Cuồng hờ hững hất lọn tóc dài ra sau lưng, cầm lấy thiệp mời trên bàn, đưa tới trước mặt gã.
“Thiệp mời dự tiệc hoa đào, ngươi cầm đi, ba ngày sau gặp, đừng quên đưa biểu tẩu của ta đến, để ta xem xem nàng là quốc sắc thiên hương như thế nào, mà có thể khiến biểu ca say mê như vậy.”
Tiếp nhận thiệp mời, Phong Phi Dương nhíu mày.
“Hoàng Phủ Thanh Cuồng, người biểu ca yêu nhất chính là ngươi...... Lời của ta, hãy suy nghĩ một chút.”
“Yên tâm. Ta sẽ xem xét! Ngươi đi đi!” Lúc nói lời này, Hoàng Phủ Thanh Cuồng trên mặt không có gì biểu tình gì, nhìn ra xa ngoài cửa sổ.
Hoa nở rộ như nước, tràn ngập màu phấn hồng, giờ khắc này,y cảm nhận sâu sắc rằng… “Hoa đào như trước, nhân mặt toàn bộ phi”.
[ý là hoa đào thì vẫn vậy, còn người thì dối trá~~~ ta đoán vậy
)]
Không thể đoán được y đang nghĩ gì, Phong Phi Dương chỉ nhẹ nhàng mà thở dài, xoay người rời đi.
Đi trên hành lang dài được gần chục bước, một dáng người to cao chắn trước mặt gã.
Kinh ngạc ngẩng đầu, thấy rõ mặt người nọ,
sắc mặt Phong Phi Dương
trầm xuống.
Ngao Quảng
sắc mặt so với gã càng thâm trầm, đôi mắt lạnh như băng sơn lạnh lùng nhìn gã, lạnh lùng mà nhìn đôi tay của gã — hắn khinh thường nhìn về con người hạ đẳng kia.
Mở miệng, ngắn gọn mà nói, “Đừng đυ.ng tới y, nếu không, sẽ chết!”
Phong Phi Dương cười lạnh, môi vừa động, liền nhìn thấy đôi mắt lạnh băng kia, bỗng nhiên cảm thấy một trận run rẩy.
Một cảm giác đáng sợ chưa từng trải phút chốc bao phủ cả thân thể, cặp mắt kia gắt gao theo dõi gã, trong nháy mắt, Phong Phi Dương có một loại ảo giác, giống như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Cảm giác khủng bố vô hình đó khiến toàn thân đau đớn, Phong Phi Dương thậm chí không thể khống chế tay chân mình, chỉ có thể đứng thẳng bất động tại chỗ,
mồ hôi ướt đẫm.
Áp lực mạnh mẽ trên người Phong Phi Dương khiến gã sắp ngã quỵ, mãi cho đến khi, Ngao Quảng dời mắt đi, lướt qua gã, từng bước đi về phía thư
phòng.
Đó là loại cảm giác chết đi sống lại — Phong Phi Dương thật không hiểu tại sao bản thân lại có suy nghĩ này.
Đẩy cửa, Ngao Quảng bất ngờ nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất.
Mới bước vào,một mảnh vỡ màu xanh của chiếc bình cổ lớn vỡ tan thành trăm mảnh ngay dưới chân hắn.
Không thèm quan tâm mà đem mảnh vỡ đá văng ra, đi vào trong, hình như đã không còn đồ vật nào có thể ném nữa, còn Hoàng Phủ Thanh Cuồng thì đang ôm bức tượng điêu khắc bằng gỗ, ngồi trên án thư, ngơ ngác mà nhìn ngoài cửa sổ.
Trong phủ thiết kế theo hình vòng cung, bất cứ phòng nào cũng có thể nhìn ra vườn đào ở giữa sân, thư phòng này cũng không ngoại lệ.
Ngoài cửa sổ sắc hồng sáng lạn, mà trong cửa sổ......
Mắt phương buồn bã, lộ vẻ mờ mịt. Ngao Quảng nhìn kĩ lại, hình như y đang khóc, mà hình như không phải….
Người có câu: thương tâm đến cuối, không có nước mắt.
[theo ta là: buồn đến mức không khóc nổi]
Nhiều
năm trước, Ngao Quảng đã nghe qua câu này, đương nhiên, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này, cũng không thể lý giải loại cảm giác này.
Hắn là rồng, không phải người, Đông hải long vương cao cao tại thượng không cần cảm
tình dư thừa.
Khiến Ngao Quảng ngạc nhiên chính là, thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng bi thương làm hắn cũng thương cảm, nhưng khi nhìn xuống quần áo y đã không chỉnh tề, sự tức giận lại dâng cao tới dinhi3 điểm.
Hắn đưa tay, xé rách vải áo đang mở ra kia, Hoàng Phủ Thanh Cuồng đang bi thương dĩ nhiên không kịp phản ứng, thậm chí khi Ngao Quảng chạm tay lên ngực mình, y cũng không phản kháng.
Đầu ngón tay cường bạo xoa nắn hai điểm hồng mềm mại trước ngực Hoàng Phủ Thanh Cuồng
“A...... Ngươi làm gì vậy? Ngao Quảng......” Đau làm Hoàng Phủ Thanh Cuồng tỉnh táo, cũng làm y kinh ngạc, Ngao Quảng trước nay tuy rằng lạnh lùng,nhưng đối với y vẫn ôn nhu cơ mà?
Y muốn đẩy Ngao Quảng ra, chật vật
giãy giụa, nhưng không cách nào nhúc nhích được.
Ngao Quảng vẫn mặt lạnh không cảm xúc, một tay kéo tay y đè trên mặt án thư, một tay kéo một điểm hồng trên ngực y, đầu ngực sớm đã bị nắm đến sưng, còn bị kéo ra, đau đến mức Hoàng Phủ Thanh Cuồng khóe mắt đều đỏ.
“Buông ra...... Buông ra!”
Bàn tay thô ráp không ngừng vuốt ve hai khối ngực trắng ngần co dãn, hai điểm nhỏ dần dần trở nên đỏ hồng, đứng thẳng, giống như hai hòn đá nhỏ cứng rắn.
Hành động xoa nắn đó ngoài đau đớn ra, cũng mang lại cảm giác tê dại không thôi.
“Đừng......” Hoàng Phủ Thanh Cuồng cắn môi, nhịn đi tiếng rêи ɾỉ, thân thể ở trên án thư vô thức vặn vẹo.
Hàm răng tuyết trắng đem cánh môi cắn đến chảy máu, khiến y càng thêm mê người,
Ngao Quảng cảm thấy mình chưa bao giờ có khát vọng kịch liệt như vậy.
Không thể kiềm chế mà hạ thân mình, đem môi ấn xuống, bắt cánh môi đỏ bừng xung huyết phải mở ra, cái lưỡi nho nhỏ lập tức bị cắn, hàm răng sắc bén không nhẹ không nặng mà dây dưa chiếc lưỡi hồng hồng, không ngừng hút lấy.
“Đừng đừng......”
Hơi thở ngày càng nặng nhọc, bờ môi căng mọng bởi vì bị xâm nhập mà không thể khép lại, đầu lưỡi nhuyễn hoạt
bị lôi ra, bị hàm răng nhọn đùa bỡn, đầu ngực mềm mại cũng bị vuốt ve liên tục, cảm giác kích động chảy khắp toàn thân, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bị khıêυ khí©h đến cả người run run, không chỉ … mà còn là khoang miệng, y chỉ cảm thấy mỗi một tấc trên người mình đều đã bị hơi thở của Ngao Quảng hoàn toàn xâm chiếm.
Mật dịch theo khóe môi chảy ra, tạo thành một dòng dọc theo cổ chảy xuống, dính trên da thịt trơn bóng, khiến cho thân thể nõn nà càng sáng chói.
Cuồng dã một hồi lâu, Ngao Quảng rốt cục cũng buông môi Hoàng Phủ Thanh Cuồng ra, lôi ra một sợi chỉ bạc mật dịch trong suốt.
Hai cánh môi bị cắn đến sưng đỏ hơi hé mở, tại cổ họng phát ra tiếng thở dốc đứt quãng, tóc dài tán loạn dính trên hai gò má nhiễm hồng, trên án thư lúc này chính là một đóa hoa xinh đẹp, đôi mắt phượng nồng đậm rưng rưng ướt đẫm, thần quang mê ly về người phía trên, nhẹ nhàng ôm lấy.
Đây không phải là người, mà là một con yêu tinh mị hoặc!
Ngao Quảng trong người như bị châm ngòi nổ, nuốt khan vài cái, mạnh mẽ xé rách quần Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
Vải dệt mỏng manh bị loại bỏ, hắn cầm hai chân Hoàng Phủ Thanh Cuồng tách ra hai bên, xương cốt dường như không chịu được đạo lực quá lớn mà phát ra tiếng kêu.
“Đau...... A!”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhíu mi kêu đau. Ngao Quảng vẫn không có dừng lại, tiếp tục đem hai chân thon dài dang rộng ra.
Du͙© vọиɠ đã hơi hơi ngẩn đầu cũng tiết ra một chút mật dịch, mà nụ hoa ẩn sâu giữa hai cánh mông trắng nõn cũng đã lộ ra.
“...... Không cần...... Ngô!”
Thân hình hoàn toàn phô bày trước Ngao Quảng khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng vô cùng ngượng ngùng, hai chân vô thức run nhè nhẹ.
Đưa tay ấn ấn trên đỉnh du͙© vọиɠ có chút ẩm ướt, Ngao Quảng đầy ngón tay giữa vào nụ hoa phiếm hồng. Nụ hoa mở ra khép vào, liên tục cắn nuốt dị vật…
“A nha...... Ngô ngô......”
Mị thịt trong cơ thể bị trừu sáp, kɧoáı ©ảʍ từ sâu bên trong dâng lên, Hoàng Phủ Thanh Cuồng thở hổn hển, rêи ɾỉ, buông thả theo khoái hoạt, thân thể phiếm hồng mềm mại vặn vẹo, cả người tản ra hơi thở mê người.
“Nhanh lên......”
Yêu cầu phóng đãng này làm cho phân thân Ngao Quảng lập tức cứng như sắt, bất quá, cũng làm sóng dữ đã lặn đi trong lòng hắn một lần nữa nổi lên.
Phóng đãng như vậy, là do tên nam nhân kia dạy dỗ!
Rút ngón tay ra, kéo áo, giận dữ mà đem phân thân thật lớn cắm thẳng vào nụ hoa nhỏ.
“A a –” giống như nội tạng bị banh phá, Hoàng Phủ Thanh Cuồng khó chịu vặn vẹo thân thể.
“Nha...... Ngô...... A nha......”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng âm thầm hốt hoảng, dị vật bên trong đang không ngừng lớn lên, vận động đến cực hạn,nội bích bị ma sát đến chảy máu, sưng lên.
Cho dù không được chiếu cố, du͙© vọиɠ phía trước cũng đã đứng thẳng, sưng đỏ lên, vì kɧoáı ©ảʍ phía sau mà cuồn cuộn chảy ra một dòng chất lỏng
Khối thịt cực nóng trong người không ngừng xỏ xuyên, phát ra âm thanh tục tĩu, tiếng rêи ɾỉ vô lực tràn đầy không gian, đó là âm thanh của thống khổ cùng khoái lạc đan xen.
Tóc dài tán lạn dính bên sườn mặt, đôi môi là lướt khẽ nhếch lên, phun ra tiếng thở dốc mê hồn, mắt phượng mơ hồ mênh mông.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng cả người vì tìиɧ ɖu͙© mà phiếm hồng, còn phủ thêm một tầng mồ hôi, ngay cả tay chân cũng mềm yếu, chỉ có vòng eo tinh tế là theo chuyển động của Ngao Quảng mà run lẩy bẩy.
Vẻ đẹp yêu mị vô lực, làm cho người thương tiếc, cũng làm người ta càng thêm xúc động.
Ngao Quảng khom người, hôn lên khóe môi đỏ mọng của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, nuốt tất cả hơi thở
yêu kiều.
Càng thêm chuyển động thân người, đem du͙© vọиɠ thật lớn đẩy vào sâu hơn, Ngao Quảng
kích động mà phun ra ra một dòng dịch nóng cháy.
“A a a –”
Dịch phun ra ở trong cơ thể, từng thớ thịt sưng đỏ như bị đốt bỏng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng
run rẩy thân mình, khuôn mặt vốn đỏ bừng nay trắng xanh vô sắc.
“Nóng...... A nha! Nóng quá...... Nóng...... A!”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng thống khổ kêu la thảm thiết, không ngừng co rút nội bích, khiến Ngao Quảng nháy mắt tỉnh táo lại.
Hắn quên mất phải rút dục vong ra trước khi đến cao trào.
Bối rối mà rút ra, nhưng nụ hoa kia đã bị nóng cháy đến đỏ bừng, dòng dịch theo cái lỗ nhỏ chảy xuống dọc theo hai bên đùi trắng trẻo.
Hắn là rồng, vô luận máu, hay tinh nguyên, đều nóng như lửa
Đối nhân loại mà nói, sao có thể chịu nổi.
Hơn nữa, đón nhận tinh nguyên của long tộc còn phải gánh chịu hậu quả......
Ngao Quảng nhíu mày, lòng bàn tay đặt trên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, miệng niệm thần chú giảm đau…
Khó chịu qua đi, chân mày dần thả lỏng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng chìm vào mộng mị. Ngao Quảng thì vẫn nhăn mày như cũ, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, hồi tưởng lại giây phút bản thân không kiềm chế.
Thật cẩn thận đem thân hình mềm yếu của Hoàng Phủ Thanh Cuồng nâng lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của y… Trong lòng hắn lại dâng lên một loại du͙© vọиɠ khó cưỡng, như trước đó là bực tức, phẫn nộ, cho tới hiện tại chính là lạnh lẽo vắng lặng trong tâm can, hết thảy nguyên nhân đều sinh ra do Hoàn Phủ Thanh Cuồng …..
Đêm an tĩnh,trăng tròn vành vạnh, kim sa ngân trướng, trên chiếc giường lớn, một người
mặc phiến áo trắng mỏng manh đang mê man.
Gió đêm bướng bỉnh xuyên thấu mành mỏng, xẹt qua tóc dài mượt mà như mây, xoa xoa gò má lúm đồng tiền hồng nhuận, chỉ thấy thân mình thon dài hơi động, đôi môi đỏ mọng tinh tế rên nhẹ, mi mắt động đậy vài cái, rốt cục chậm rãi mở ra.
Mở to đôi mắt tròn, nhìn rèm che trên đỉnh đầu, sau một lúc lâu, Hoàng Phủ Thanh Cuồng phun ra một câu.
“Ngươi...... ghen, phải không?”
Ánh mắt của y nhìn mảnh rèm trên đỉnh đầu, nhưng mà, rõ ràng là nói với Ngao Quảng đang ngồi kế bên mình.
Ngao Quảng không quan tâm, ánh mắt của hắn cũng không có nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Cuồng, hắn nhìn ta ngoài cửa sổ, ánh trăng ngoài cửa sổ, hoa ngoài cửa sổ.
Giờ khắc này, hắn tình nguyện lẳng lặng mà nhìn tảng đá ngoài cửa sổ, cũng không muốn nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
Hắn không nhìn, là bởi vì vấn đề này căn bản không cần trả lời, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng không có hỏi lại, chỉ thì thào nói, “Ngươi đi đi, đừng ở đây nữa......”
“Có từng nghe qua câu này chưa?” Ngao Quảng thản nhiên nói, “Thỉnh thần dễ dàng, tiễn thần khó khăn.”
“Nga? Ngươi mà là thần sao? Bất quá là ta bắt trúng người rảnh rỗi mà thôi. Đi đi! Đi đi! Ta không cần ngươi. Không chỉ … mà còn là ngươi...... Rất nhanh, ta...... Nên cái gì cũng không cần.”
Nhếch khóe môi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cười rộ lên, trên mặt tràn ngập trào phúng cùng cực và bi ai.
Theo động tác cười làm động đậy cơ thể, thình lình quặn đau, y hơi nhíu mày,lấy tay ấn bụng.
Hơi thở thống khổ rốt cục khiến Ngao Quảng để mắt tới y, nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng ấn bụng, Ngao Quảng cũng kiềm chế lại, đưa tay ra sau lưng, vẽ ra một vòng cung. Một viên kim đan từ lòng bàn tay xuất hiện.
“Ăn đi.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng nghe lời, không chút nghĩ ngợi đưa tay nhận lấy, càu nhàu vài tiếng nhưng cũng không chút nghi ngờ mà nuốt vào bụng.
Nhanh đến mức Ngao Quảng cũng không khỏi thắc mắc: “Ngươi vì cái gì không hỏi ta, đó là cái gì?”
“Ta vì cái gì muốn hỏi?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng nở nụ cười, tươi cười trong sáng như tinh tú, “Chẳng lẽ ngươi muốn hại ta?”
Nhìn y cười đến động lòng người, Ngao Quảng không nói gì.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của Hoàng Phủ Thanh Cuồng là chính xác, viên kim đan kia sau khi nuốt vào, quặn đau trong bụng liền dừng lại, chính là mơ hồ vẫn có một cổ nhiệt khí ở nổi lên, làm y cả người khó chịu.
“Vẫn là có chút không thoải mái.”
Nhìn y hơi hơi nhăn mày, Ngao Quảng vươn tay, xoa bụng y.
Một cỗ nhiệt khí lưu hoàn dưới tay hắn, trầm ngâm sau một lúc lâu, Ngao Quảng nói, “Không có việc gì, là nhiệt khí nhập thể. Ngày mai sẽ khỏi.”
Đây rõ ràng là trả lời không thỏa đáng, may mắn, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không hỏi lại.
Từ
sau khi Ngao Quảng đến, đã phát sinh rất nhiều sự tình kì dị, y đều không có truy vấn — y không phải không tò mò, chính là, không có hứng thú tìm hiểu thêm,
phiền não đã đủ nhiều rồi, y không muốn tăng thêm.
Lòng bàn tay ở trên bụng chậm rãi xoa nắn khiến cho nhiệt khí dần dần tản ra, theo kinh mạch ấm áp chảy về tứ chi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng thoải mái thả lỏng thân thể, lẳng lặng hưởng thụ.
Nghiêng đầu, nhìn cây đào bên ngoài, ánh trăng phản chiếu bóng hoa, làm y không khỏi mở to mắt nhìn.
“Ngươi có từng yêu chưa?”
Ngao Quảng trầm mặc, một lát sau đáp, “Trước kia không có.”
“Ta có...... Năm mười bốn tuổi, ta yêu biểu ca của mình.”
Đôi mắt nhìn theo hoa đào chậm rãi mơ hồ, giọng nói vì đang chìm đắm trong ký ức mà ôn hòa như nước, nhưng lại khiến khuôn mặt tuấn mỹ của Ngao Quảng lập tức trở nên âm u, gương mặt hắn vốn đã lạnh như băng, lúc này càng lãnh khốc đến đáng sợ.
Trên gương mặt với đường nét tựa như điêu khắc kia, là đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo như tủy tinh, có thể làm bất kỳ kẻ nào cũng phải câm như hến.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng đưa lưng về phía hắn đương nhiên nhìn không thấy, y vẫn như cũ sa vào trong ký ức.
“Từ nhỏ, ta đã biết mình không giống những đứa nhỏ khác, làm ta mặt đỏ tới mang tai không phải cô gái xinh đẹp, mà là nam hài
anh tuấn
, biểu ca...... Biểu ca, hắn đối với ta tốt lắm, lúc cha mẹ mất là hắn ở bên cạnh ta, xử lý hậu sự. Năm mười bốn tuổi, một buổi tối, ta bạo gan hôn hắn, sau đó, hắn cũng hưởng ứng. Là ta chủ động câu dẫn hắn, ta có phải phóng đãng lắm không?”
Tay đặt ở trên bụng Hoàng Phủ Thanh Cuồng, nên Ngao Quảng có thể cảm thấy một trận nhẹ nhàng run rẩy, tuy rằng lòng có hờn giận, nhưng cho dù là loại người tàn nhẫn cũng không nhẫn tâm nói ra lời khó nghe trong lúc này, Ngao Quảng cũng không nhẫn tâm, cho nên, hắn vẫn trầm mặc.
“Sau đó, chuyện của chúng ta bị truyền ra ngoài...... Hạ nhân đều bỏ đi, trong phủ dần lạnh lẽo, việc này khi truyền ra, ngay cả bằng hữu vốn cùng ta kết giao cũng bất hòa, ta thuở nhỏ được người nhà sủng ái, kiêu ngạo thẳng tính, tự cao tự đại, người ở bên ngoài nói cái gì, ta đều không thèm để ý chút nào, nhưng mà, biểu ca......”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng hơi hơi ngừng một chút, thanh âm khó nén thương cảm.
“Hắn là một thương nhân, trên có cao đường, biết lễ thủ pháp, ta biết hắn chịu không nổi người khác dị nghị, lại không thể tưởng tượng được hắn vì ngăn chặn lời đồn đãi,sau lưng ta, cùng với nữ tử kết giao...... Còn muốn cùng nữ tử kia kết hôn, hắn muốn ta nhẫn nại, càng muốn ta bắt chước nga hoàng nữ anh nhiều gái chung một chồng, Ngao Quảng, ta hỏi ngươi, nếu là ngươi, ngươi có thể nhẫn nhịn sao?”
Xoay người, Hoàng Phủ Thanh Cuồng mở to đôi mắt phượng mị nhân, yên lặng nhìn Ngao Quảng.
Nhắm mắt lại, Ngao Quảng dùng thanh âm lạnh lùng trả lời, “Ngươi trong lòng sớm có đáp án, cần gì phải hỏi ta?”
Nhếch khóe môi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cười nói, “Vậy ngươi cảm thấy được đáp án trong lòng ta là cái gì?”
Trợn mắt, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kia, sau một lúc lâu, Ngao Quảng ngắn gọn nói.
“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói tồn.”
Âm thanh không nhanh không chậm khiến khóe môi Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi mỉm cười.
Đây là nam nhân cơ trí tới mức nào mà có thể nhìn thấu lòng y.
Buồn cười chính là, Phong Phi Dương cùng y là thanh mai trúc mã, thân mật khắng khít, thế nhưng lại không biết y nghĩ gì.
“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói tồn......” Không tự giác
lặp lại lời nói của Ngao Quảng, phóng mắt nhìn về phía hoa đào nở rộ, ánh sáng trong đôi mắt Hoàng Phủ Thanh Cuồng toát lên sự bi thương vô vạn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Thiên Long Hãm Tình
- Chương 4