Ngọn đèn mờ tỏ câu ân ái,
Tình xưa gợi lại chuyện oan gia.
* * *
Tình cảnh trong nhà lúc đó nếu như Tiêu Phong không chính mắt chứng kiến, thì dù có ai kể lại cho ông, ông cũng sẽ cho là chuyện hoang đường, đặt điều bịa chuyện. Sau lần đầu tiên nơi rừng hạnh bên ngoài thành Vô Tích, ông gặp bà ta thêm hai lần nữa, lúc nào cũng thấy Mã phu nhân mặt lạnh như băng, tỏ ra một người không ai có thể mạo phạm được, đến nụ cười cũng chưa lộ ra lần nào, có ngờ đâu lại biến thành như thế này. Kỳ quái hơn nữa, bà ta đã từng dùng lời hãm hại Đoàn Chính Thuần, ắt hai người phải có thâm thù đại hận, thế nhưng trông tình cảnh trong căn nhà nhỏ, rượu chuốc hương nồng, tình ý triền miên, bốn mắt đưa tình đầy vẻ yêu thương, hai người có gì gọi là ghét bỏ nhau đâu?
Trên bàn là một bình hoa lớn cắm đầy hồng mai, dưới giường ắt hẳn lò than đang đỏ, khuy cài cổ Mã phu nhân bung ra, để lộ làn da trắng ngần, hở cả một bên chiếc yếm bằng gấm đỏ. Bên cạnh giường đốt hai cây nến trắng, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt ửng hồng. Bên ngoài gió vẫn mạnh, tuyết vẫn đổ nhưng trong nhà thực là ấm áp tình xuân.
Chỉ nghe Đoàn Chính Thuần nói:
– Lại đây, lại đây nào! Uống thêm với ta một chén nữa cho đủ cặp đủ đôi.
Mã phu nhân hứ một tiếng, phụng phịu nói:
– Cái gì mà đủ đôi đủ cặp? Thϊếp một thân một mình ở đây, cô đơn lạnh lẽo, sáng đợi chiều trông, đêm mong ngày nhớ, lúc nào cũng mơ tưởng đến kẻ oan gia, còn chàng… chàng… thì đã quên bẵng đi rồi, có bao giờ nghĩ đến chuyện thăm hỏi một câu nào đâu?
Nói đến đây, mắt nàng rưng rưng tưởng chừng sa lệ. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Nghe giọng điệu bà ta thật chẳng khác gì Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc, không lẽ… không lẽ… cũng đã dan díu với Đoàn Chính Thuần từ lâu rồi?”
Đoàn Chính Thuần dịu giọng đáp:
– Ta ở Đại Lý, có ngày nào không khắc khoải nhớ nhung Tiểu Khang của ta đâu? Chỉ hận không chắp cánh mà bay tới để được ôm nàng vào lòng, say đắm thương yêu nàng một lát. Đến khi nghe tin nàng cùng Mã phó bang chủ thành hôn, ta ba ngày ba đêm không ăn không ngủ. Nàng đã có chỗ trao thân gửi phận, nếu ta vẫn còn đến thăm chẳng hóa ra làm lụy đến nàng hay sao? Mã phó bang chủ là một anh hùng hảo hán rất có thân phận trong Cái Bang, nếu ta đến chàng màng tằng tịu với nàng thì thật coi y chẳng ra gì, ta… ta… chẳng hóa thành kẻ tiểu nhân đê tiện ư?
Mã phu nhân nói:
– Nào có ai đòi chàng phải đến để vui vầy với thϊếp? Thϊếp chỉ khắc khoải không biết chàng có bình yên không? Trong lòng có sảng khoái không? Chuyện lớn chuyện nhỏ có xuôi chèo mát mái không? Chỉ mong chàng yên lành là thϊếp mãn nguyện rồi, trên đời cũng còn được đôi điều đáng sống. Chàng ở nơi Đại Lý xa xăm, thϊếp muốn nghe ngóng tin chàng thật khó khăn biết mấy. Thϊếp thân tại Tín Dương, nhưng trái tim này có giờ nào, khắc nào không ở bên chàng đâu?
Nàng ta càng nói càng nhỏ dần, giọng vẫn thật là tự nhiên không có vẻ gì muốn mê hoặc ai, Tiêu Phong nghe dường như trong nũng nịu có chiều hờn mát, tuy nhẹ nhàng nhưng lại xem như trách móc, nghe vào tai khiến phải mềm lòng làm cho người ta hồn vía đi đâu mất. Bình sinh Tiêu Phong đã từng gặp biết bao nhiêu người nhưng không ngờ trên đời này lại có người đàn bà quyến rũ đến như thế khiến ông tuy ngạc nhiên thật nhưng mặt cũng phải đỏ lên. Ông đã gặp hai người tình nhân của Đoàn Chính Thuần, Tần Hồng Miên thẳng thắn bộc trực, Nguyễn Tinh Trúc xinh đẹp yêu kiều còn Mã phu nhân đây mềm mỏng đến cùng cực, ngọt ngào cũng cùng cực nhưng lại có mấy phần tình tứ.
Đoàn Chính Thuần mặt tươi như hoa, giơ tay cầm nàng kéo lại, để lên lòng. Mã phu nhân ứ hự một tiếng, nửa chịu nửa không, giơ tay giả vờ đẩy ra. Tiêu Phong chau mày, không muốn nhìn hai người giở trò sàm sỡ, bỗng nghe bên cạnh có tiếng chân người đạp lên tuyết, nghe bép một tiếng. Ông kêu thầm: “Không xong, hai mụ này thể nào cũng nổi cơn ghen làm hỏng hết chuyện lớn của ta.” Thân hình ông vụt như gió lẻn ngay ra sau bốn người bọn Tần Hồng Miên, giơ tay điểm huyệt cả bọn.
Bốn người đó chưa kịp biết ai ra tay thì đã cứng đơ nhưng lần này Tiêu Phong điểm luôn cả huyệt câm để cho họ muốn nói cũng không được. Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc nghe tình lang cùng người đàn bà ở bên cạnh nói chuyện gió trăng, lửa giận bừng bừng, cơn ghen kéo đến nhưng chỉ chịu khổ giữa trời tuyết mà không thể làm gì hơn.
Tiêu Phong lại ghé mắt vào khe cửa nhìn thấy Mã phu nhân đã ngồi bên cạnh Đoàn Chính Thuần, đầu tựa vào vai ông ta, người gục xuống mềm nhũn tưởng như chẳng còn xương cốt, mớ tóc dài đen nhánh che xõa hết một nửa mặt Đoàn Chính Thuần. Đôi mắt bà ta lim dim hé mở nói:
– Chồng thϊếp bị người ta gϊếŧ hại, chàng thể nào chẳng nghe tin, vậy mà sao không lại hỏi thăm nhau một chút? Trượng phu thϊếp không còn, chàng có còn phải ngại ngùng gì nữa đâu?
Giọng nói nửa như trách cứ nửa như nhõng nhẽo. Đoàn Chính Thuần cười nói:
– Thế ta chẳng đến thì là gì? Ta vừa được tin, lập tức đi ngay, bất kể đêm ngày, ngựa không ngừng vó từ Đại Lý tới đây, chỉ sợ chậm mất một bước.
Mã phu nhân hỏi lại:
– Sao lại sợ chậm mất một bước?
Đoàn Chính Thuần mỉm cười:
– Sợ là sợ nàng không chịu nổi cảnh phòng không gối chiếc, đi lấy người khác mất rồi thì Đại Lý Đoàn nhị này bôn ba rong ruổi có phải công toi, mười năm nhớ nhung của ta trôi theo dòng nước.
Mã phu nhân hứ một tiếng nói:
– Ối chào, nói gì chẳng nói lại vu cho người ta không chịu nổi cảnh phòng không gối chiếc đi lấy người khác? Chàng nghĩ tới thϊếp hồi nào mà bảo là mười năm nhung nhớ, không sợ rụt lưỡi hay sao?
Đoàn Chính Thuần hai tay kéo lại, ôm nàng ta càng chặt thêm, cười nói:
– Nếu như ta không nhớ nàng thì sao lại từ Đại Lý lặn lội tới đây?
Mã phu nhân mỉm cười:
– Thôi được, cứ cho là chàng nhớ thϊếp đi. Đoàn lang, thế từ nay chàng định sắp xếp cho thϊếp thế nào?
Nói đến đây bà ta vòng hai tay vít cổ Đoàn Chính Thuần, đưa má mình vào mặt ông ta, liên tiếp cọ nhè nhẹ, mớ tóc dài bập bềnh như sóng nước. Đoàn Chính Thuần nói:
– Kim triêu hữu tửu kim triêu túy!(24.1) Chuyện tương lai nói tới làm gì? Thôi lại đây để ta ôm nàng xem mười năm qua có nhẹ đi tí nào không? Hạy lại nặng hơn?
Nói xong giơ tay ôm lấy Mã phu nhân. Mã phu nhân nói:
– Thế chàng nhất định không chịu mang thϊếp về Đại Lý hay sao?
Đoàn Chính Thuần hơi nhíu mày nói:
– Đại Lý có gì vui đâu? Vừa nóng vừa ẩm, lam sơn chướng khí, nàng đến đó thủy thổ không hợp, lại sinh bệnh mất thôi.
Mã phu nhân thở dài một tiếng, nói nhỏ:
– Ôi, chẳng qua chàng đến chỉ để dỗ dành thϊếp cốt vui chơi qua đường đấy thôi.
Đoàn Chính Thuần cười nói:
– Sao lại là vui chơi qua đường? Ta lập tức sẽ làm nàng vui vầy thực sự cho mà xem.
Mã phu nhân hơi vùng ra một cái, đứng xuống đất, rót một chén rượu nói:
– Đoàn lang, uống thêm chén nữa.
Đoàn Chính Thuần nói:
– Ta không uống nữa đâu, say lắm rồi.
Mã phu nhân tay trái đưa ra vuốt ve má người tình nói:
– Không, thϊếp không chịu đâu, thϊếp muốn chàng uống cho thật say mèm.
Đoàn Chính Thuần cười hỏi lại:
– Say mèm ư? Say mèm thì còn gì thú vị?
Vừa nói ông vừa đưa tay cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch. Tiêu Phong nghe hai người nói toàn chuyện gió trăng không còn chịu nổi nữa, thấy Đoàn Chính Thuần uống rượu, cơn thèm nổi lên, nuốt nước bọt một cái.
Chỉ thấy Đoàn Chính Thuần há miệng ngáp dài, trông có vẻ mệt mỏi. Mã phu nhân cười tình nói:
– Đoàn lang, để thϊếp kể chuyện cho chàng nghe, có chịu không?
Tiêu Phong nghe thế liền phấn chấn, nghĩ thầm: “Bà ta kể chuyện xưa, không chừng có đầu mối gì đây.” Đoàn Chính Thuần nói:
– Đừng nói vội, lại đây, để ta cởi xống áo cho nàng, nằm bên gối kể ta nghe.
Mã phu nhân lườm ông ta một cái nói:
– Chàng biết không, Đoàn lang, hồi còn nhỏ nhà thϊếp nghèo lắm, chỉ mong được may quần áo mới nhưng cha thϊếp nào có đâu mà mua. Đêm ngày thϊếp chỉ nghĩ giá mình được như tỉ tỉ nhà họ Giang bên cạnh, năm nào cũng có áo hoa, giày hoa mới thì chắc là sướиɠ lắm.
Đoàn Chính Thuần nói:
– Hồi nàng còn nhỏ chắc là dễ thương lắm, một cô bé con thật kháu khỉnh, dẫu có mặc áo rách chăng nữa thì cũng vẫn đẹp như thường.
Mã phu nhân đáp:
– Không đâu, thϊếp chỉ thích mặc quần áo mới thôi.
Đoàn Chính Thuần đáp:
– Nàng mặc quần áo tang trắng toát thế này, ôi, lại càng đẹp thêm mấy phần, quần áo hoa có gì là đẹp đâu?
Mã phu nhân nhếch mép cười, vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ đáp:
– Hồi thϊếp còn nhỏ, cả đêm cả ngày chỉ nghĩ đến quần áo mới đến thành bệnh.
Đoàn Chính Thuần hỏi:
– Cho đến năm mười bảy tuổi phải không?
Ánh mắt Mã phu nhân sáng lên, cười khúc khích:
– Đoàn lang, từ hồi đó thϊếp trở thành bệnh tương tư chàng. Cái bệnh đó chưa dứt nọc, cho tới nay vẫn chưa hết, chẳng biết kiếp này cái bệnh thương nhớ Đoàn lang có bớt được chút nào không?
Đoàn Chính Thuần nghe thế trong lòng bồi hồi rung động, giơ tay định nắm lấy nàng, nhưng vì uống rượu nhiều quá, chân tay bải hoải, giơ cánh tay lên rồi lại phải bỏ xuống, cười nói:
– Nàng ép ta uống nhiều quá, bây giờ muốn… muốn… ha ha, Tiểu Khang ơi! Thế mấy năm sau nàng mới được mặc áo hoa đi giày mới?
Mã phu nhân đáp:
– Chàng từ nhỏ đại phú đại quí, đâu có biết cái khổ của con nhà nghèo. Hồi đó, giá như thϊếp có được đôi giày mới thì sung sướиɠ biết mấy. Năm thϊếp lên bảy, cha thϊếp bảo rằng đến tháng chạp sẽ đem ba con cừu, mười bốn con gà nhà đang nuôi đem ra chợ bán sắm tết, lúc đó sẽ mua thêm một vuông vải hoa đem về may áo mới cho thϊếp. Cha thϊếp nói thế từ tháng tám, ngày ngày thϊếp trông ngóng, chăm chỉ chăn cừu, nuôi gà…
Tiêu Phong nghe thấy “chăn cừu” chợt chạnh lòng, nhịn không nổi mắt đỏ hoe. Mã phu nhân kể tiếp:
– Chờ mãi mới đến tháng chạp, ngày nào thϊếp cũng giục cha thϊếp đi bán cừu, bán gà. Cha thϊếp chỉ bảo: “Đừng có nóng ruột, đến khi năm cùng tháng tận, giá cừu giá gà nó mới được cao.” Được mấy ngày, trời bỗng đổ tuyết lớn, liên tiếp mấy ngày mấy đêm liền. Chập tối hôm đó, đột nhiên có mấy tiếng lạch cạch, thì ra chuồng cừu bị tuyết làm sập mất rồi. Cũng may mấy con vật không bị chết, cha thϊếp mới dắt cừu vào cho ở bên cạnh nói là sẽ sớm đem mấy con cừu ra chợ bán. Ngờ đâu ngay đêm hôm đó bỗng nghe sài lang tru, cừu kêu nhốn nháo cả lên. Cha thϊếp nói: “Chết rồi, chó sói đến,” rồi cầm chiếc giáo xông ra. Thế nhưng ba con cừu bị chó sói tha đi mất rồi, bầy gà hơn chục con cũng bị ăn thịt mất hơn một nửa. Cha thϊếp kêu toáng lên, chạy vội ra rượt theo chúng định giành trở lại.
Cha thϊếp đuổi vào trong núi rồi, bụng thϊếp lo lắm, không biết cha thϊếp có lấy lại được mấy con cừu không. Đợi mãi đợi mãi mới thấy cha thϊếp khập khiễng đi về. Cha thϊếp bảo rằng tuyết ở triền núi trơn quá nên bị trượt chân, bị thương ở đùi, cái giáo cũng rơi xuống vực mất dĩ nhiên không đoạt lại được mấy con cừu.
Thϊếp quả là thất vọng, ngồi bệt ngay xuống tuyết khóc òa lên. Bấy lâu nay thϊếp phải đi chăn cừu, chỉ mong được mặc quần áo mới, nào ngờ đến lúc cuối lại chẳng có gì. Thϊếp vừa khóc vừa gào, luôn mồm giục: “Cha ơi! Mau đi đòi mấy con cừu lại, con muốn có áo mới, con muốn có áo mới!”
Tiêu Phong nghe đến đây, lòng chùng xuống: “Người đàn bà này trời sinh bạc bẽo, cha mụ ta ngã bị thương, mụ chẳng lo gì đến vết thương của cha, chỉ nhớ đến áo mới của mình, huống chi trời tối đuổi theo đàn sói đói, thật là nguy hiểm xiết bao? Lúc đó tuy còn nhỏ chưa hiểu sự đời nhưng cũng không phải chút nào.”
Lại nghe bà ta kể tiếp:
– Cha thϊếp mới bảo: “Thôi bé ạ, từ mai trở đi mình lại nuôi mấy con cừu khác, sang năm bán đi, thể nào cũng có áo hoa cho con.” Thϊếp lại càng khóc to hơn nữa, nhưng đành chịu, còn biết làm sao? Chưa đầy nửa tháng sau đã đến Tết, chị họ Giang nhà hàng xóm mặc một chiếc áo bông thêu hoa đỏ nhụy vàng, mặc một chiếc quần xanh lục thêu hoa vàng. Thϊếp trông thấy mà mê mẩn, tức đến bỏ cả ăn uống. Cha thϊếp luôn luôn dỗ dành, thϊếp nhất định không nhìn nhõi gì đến ông ta.
Đoàn Chính Thuần cười nói:
– Nếu lúc đó mà ta biết được, nhất định sẽ gửi đến cho nàng một chục, hai chục cái áo mới.
Nói tới đây ông ta vươn vai một cái, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt ngà ngà say đầy sắc dục. Mã phu nhân nói:
– Có một chục, có hai chục cái thì lại chẳng còn thèm thuồng nữa. Tối hôm ba mươi Tết, thϊếp nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lộn lại không ngủ được, len lén trở dậy, mò qua bên nhà Giang bá bá. Người lớn khi đó còn canh giao thừa chưa đi ngủ, ánh nến chiếu sáng trưng, thϊếp thấy chị nhà họ Giang đang nằm ngủ trên giường, quần áo mới đắp trên bụng, ánh lửa bập bùng lại càng đẹp đẽ.
Thϊếp đứng nhìn ngẩn ngơ một hồi lâu rồi len lén vào trong phòng, cầm bộ quần áo mới.
Đoàn Chính Thuần cười nói:
– Ăn trộm áo mới à? Chao ôi, ta tưởng Tiểu Khang chỉ ăn trộm đàn ông, ngờ đâu lại biết cả ăn trộm quần áo nữa.
Ánh mắt Mã phu nhân long lanh, thản nhiên mỉm cười nói:
– Thϊếp nào có ăn trộm quần áo đâu! Thϊếp lấy chiếc kéo trong giỏ may để trên bàn, cắt vụn chiếc áo mới ra, lại cắt chiếc quần thành từng mảnh, không còn cách gì vá lại được. Thϊếp cắt vụn bộ quần áo rồi, trong lòng hết sức vui sướиɠ, sợ còn sướиɠ gấp mấy lần chính mình có quần áo mới.
Đoàn Chính Thuần trước nay vẻ mặt vẫn tươi cười, nghe tới đây, khuôn mặt dần dần biến đổi, xem chừng không vui, nói:
– Tiểu Khang, thôi đừng kể chuyện nữa, mình đi ngủ thôi.
Mã phu nhân đáp:
– Không, dễ gì mà được gặp lại chàng mấy hôm, từ nay về sau, chỉ sợ không còn bao giờ gặp lại nhau, thϊếp chỉ muốn nói chuyện với chàng càng nhiều càng tốt. Đoàn lang, chàng có biết tại sao thϊếp lại muốn kể chuyện cho chàng nghe hay không? Để cho chàng biết rõ tính khí thϊếp, từ bé đã vậy rồi, thích cái gì là ngày đêm mơ tưởng có cho bằng được, ví như người khác may mắn mà có thì bằng giá nào thϊếp cũng phải hủy nó đi. Hồi còn bé thì cách làm cũng ngờ nghệch vụng về, đến khi lớn lên rồi thì cũng phải khôn ngoan hơn, cách thức cũng phải khéo léo hơn.
Đoàn Chính Thuần lắc đầu nói:
– Thôi đừng nói nữa. Những chuyện ghê gớm ấy nàng để ta nghe vào tai mất cả hứng đi thì đừng trách ta đấy nhé.
Mã phu nhân mỉm cười đứng lên, từ từ cởi chiếc dải trắng buộc tóc trên đầu, mới tóc dài xõa xuống tận eo, mềm mại đen nhánh. Nàng cầm một chiếc lược bằng gỗ dương vàng, chậm rãi chải mớ tóc dài, đột nhiên quay lại mỉm cười, vẻ mặt thật là kiều mị nói:
– Đoàn lang, chàng lại đây bồng thϊếp đi.
Thanh âm cực kỳ lơi lả. Tiêu Phong tuy trong lòng ghét bỏ người đàn bà này nhưng dưới ánh nến nhìn thấy khóe thu ba long lanh, nghe nàng nói “chàng lại đây bồng thϊếp đi” cũng thấy rung động trong lòng.
Đoàn Chính Thuần cười hì hì, vịn vào thành giường, toan đứng lên lại bế nàng ta, nhưng vì uống rượu quá nhiều, không nhỏm dậy nổi chỉ nói:
– Gớm chỉ mới uống có sáu bảy chén rượu mà sao say đến thế này. Tiểu Khang, nàng quả là hoa dung nguyệt mạo nên hôm nay ta vừa gặp đã say chẳng khác gì uống đủ ba cân liệt tửu, ha ha.
Tiêu Phong nghe thấy thế, kinh hoảng nghĩ thầm: “Chỉ mới uống sáu bảy chén, làm sao say được? Đoàn Chính Thuần nội lực đâu phải tầm thường, dẫu không biết uống rượu chăng nữa cũng không đến nỗi thế, hẳn có chuyện gì khác lạ.”
Chỉ nghe Mã phu nhân cười khúc khích, nũng nịu nói:
– Đoàn lang, chàng lại đây nào, thϊếp không có chút hơi sức nào cả, chàng… chàng… lại đây ôm thϊếp đi.
Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc nằm ở bên ngoài song cửa nghe Mã phu nhân õng ẹo đưa tình, câu nào câu nấy lọt vào tai, lửa ghen bốc lên, tưởng chừng muốn vỡ cả l*иg ngực nhưng đâu có giơ tay bịt tai được.
Đoàn Chính Thuần tay trái tựa vào thành giường, cố gắng đứng dậy, nhưng người cứ cứng đờ, đầu gối mềm nhũn, lại ngồi phịch xuống cười nói:
– Ta cũng chẳng có chút hơi sức nào, thật là lạ quá. Ta vừa mới gặp nàng đã như chuột gặp mèo, toàn thân mềm nhũn ra ngay.
Mã phu nhân cười nhỏ nhẹ:
– Thϊếp không tin đâu, chỉ mới uống có một chút mà đã giả vờ say để nựng người ta. Chàng không vận khí thúc đẩy nội lực được hay sao?
Đoàn Chính Thuần điều vận nội tức, toan đưa chân khí lên nhưng đan điền sao trống rỗng, tưởng chừng không còn gì cả, làm cách nào cũng không được. Ông liên tiếp đề khí ba lần, ngờ đâu công lực tu tập mấy chục năm không còn thấy tăm hơi đâu cả, không biết đi mất từ bao giờ.
Bấy giờ Đoàn Chính Thuần mới thấy hoảng biết rằng có điều không hay xảy ra nhưng từng qua lại giang hồ đã lâu, kinh lịch cũng nhiều, trên mặt vẫn thản nhiên như không cười nói:
– Chỉ vận được nội kình sử dụng Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm thôi, thật say tới mức chỉ còn gϊếŧ người được chứ không còn ôm người được nữa rồi.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Gã này tuy tham hoa hiếu sắc nhưng không phải là kẻ hồ đồ. Y biết được đang lâm vào nguy cơ nên nói rằng “chỉ còn gϊếŧ người chứ không còn ôm người.” Thực ra Nhất Dương Chỉ thì y biết nhưng Lục Mạch Thần Kiếm có biết đâu, chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế để dọa người. Nếu y không còn nội lực thì làm sao sử dụng Nhất Dương Chỉ được?”
Mã phu nhân người mềm xèo nói:
– Chao ôi, sao thϊếp nhức đầu thế này, Đoàn lang, hay là… hay là trong rượu, chàng có bỏ cái gì vào không đấy?
Đoàn Chính Thuần vốn đã nghi nàng ta bỏ thuốc vào trong rượu, nghe nói thế, bao nhiêu ngờ vực tan biến hết, vẫy vẫy tay, nói:
– Tiểu Khang, nàng lại đây, ta có chuyện muốn nói với nàng.
Mã phu nhân dường như muốn đi lại bên cạnh ông ta nhưng không đứng lên nổi, gục xuống bàn, mặt ửng hồng, thở hổn hển, nũng nịu nói:
– Đoàn lang, thϊếp một bước cũng đi không nổi, chắc chàng sợ thϊếp không chiều chuộng nên bỏ xuân dược vào rượu chứ gì? Chàng thật chẳng có đàng hoàng gì cả.
Đoàn Chính Thuần lắc đầu, giơ tay làm hiệu, lấy tay chấm vào rượu viết lên bàn: “Mình trúng độc kế của địch, cố gắng trấn tĩnh,” rồi nói:
– Bây giờ nội lực của ta lại vận được rồi, mấy chén rượu độc kia làm sao làm ta mê man cho nổi.
Mã phu nhân cũng viết lên bàn: “Thật hay không?” Đoàn Chính Thuần lại viết: “Chớ có lộ vẻ kém thế.” Ông ta lớn tiếng nói:
– Tiểu Khang, nàng có kẻ nào đối đầu mà dám đến đây giở độc kế với ta?
Tiêu Phong ở ngoài cửa sổ thấy ông ta viết mấy chữ “Chớ có lộ vẻ kém thế” biết là không ổn, nghĩ thầm: “Đoàn Chính Thuần là kẻ tinh minh ghê gớm thế mà lại chết về tay con đàn bà. Thuốc độc này rõ ràng là do Mã phu nhân bỏ vào, mụ ta nghe ngươi nói “chỉ còn gϊếŧ người được chứ không còn ôm người được” sợ ngươi võ công vẫn còn nên giả vờ chính mình cũng trúng độc để xem hư thực, sao lại dễ dàng mắc mưu đến thế?”
Mã phu nhân lộ vẻ lo lắng lại viết trên bàn: “Nội lực mất hết là thực hay giả?” nhưng mồm vẫn nói:
– Đoàn lang, nếu có đứa gian tặc chó chết nào muốn đến hại chúng mình thì thật hay lắm. Hiện giờ không có chuyện gì làm tóm cổ chúng làm vui thì đúng điệu. Chàng cứ việc ngồi đó xem chúng giở trò gì.
Đoàn Chính Thuần viết: “Chỉ mong thuốc sớm rã, kẻ địch đến chậm thôi.” Ông ta nói:
– Đúng thế, nếu có đứa nào đến phá quấy mình thì thật cầu còn chưa đủ. Tiểu Khang, nàng có muốn xem thuật lăng không điểm huyệt của ta không nào?
Mã phu nhân cười nói:
– Thϊếp từ trước tới nay chưa từng được xem bao giờ, nếu như nội lực chàng chưa mất thì sử dụng Nhất Dương Chỉ đυ.c thủng một cái lỗ trên giấy dán cửa sổ coi nào, có được không?
Đoàn Chính Thuần hơi chau mày, nháy nhó liên tiếp, có ý nói: “Ta hoàn toàn không còn chút nội lực nào nữa, làm sao có thể lăng không điểm huyệt được? Ta chỉ để dọa địch nhân đấy thôi, sao nàng không hiểu ý ta?” Thế nhưng Mã phu nhân vẫn luôn mồm thúc giục nói:
– Mau động thủ đi nào, chàng chỉ cần đυ.c một cái lỗ nhỏ trên cửa là dọa cho kẻ địch chạy mất nếu không thì hỡi ôi, đừng để cho chúng nhìn thấy điểm yếu của mình.
Đoàn Chính Thuần lại càng run nghĩ thầm: “Nàng ta xưa nay thông minh lanh lợi lắm, sao bây giờ lại cố giả vờ như ngờ nghệch là sao?” Ông còn đang suy nghị lại nghe Mã phu nhân dịu dàng nói:
– Đoàn lang, chàng trúng phải độc dược cực mạnh Thập Hương Mê Hồn Tán thì dẫu võ công có bằng trời cũng mất hết nội lực. Nếu quả chàng vẫn còn lăng không điểm huyệt đυ.c được một cái lỗ nơi cửa sổ thì thật kỳ diệu quá sức.
Đoàn Chính Thuần thất kinh kêu lên:
– Ta… ta trúng phải Thập Hương Mê Hồn Tán đấy sao? Nàng làm sao… làm sao lại biết?
Mã phu nhân nũng nịu cười nói:
– Khi thϊếp rót rượu cho chàng, hì hì, thật là vô ý để sẩy tay bỏ luôn một bao thuốc vào bình rượu. Chao ôi, thϊếp vừa gặp lại chàng là thần hồn điên đảo, chân tay quýnh quáng, Đoàn lang ơi, chàng đừng giận thϊếp nhé!
Đoàn Chính Thuần gượng cười nói:
– Ồ, thì ra là vậy đó! Thế thì có hề hấn gì đâu!
Bây giờ ông đã rõ ràng, biết mình đã bị Mã phu nhân chế ngự, nếu nổi nóng chửi rủa thì sẽ không ích lợi gì nên đành giả vờ như không quan tâm, hết sức trấn tĩnh tâm thần, tìm cách ứng phó với thế cục cực kỳ nguy hiểm, nghĩ thầm: “Nàng đối với ta một tấm thâm tình, chắc không nỡ nào hại tính mạng, cùng lắm là bắt mình phải đồng ý vĩnh viễn không trở về nhà nữa, chung sống tại đây, hoặc giả ép mình đem nàng về Đại Lý, danh chính ngôn thuận thành vợ thành chồng. Đó chẳng qua cũng bởi tấm lòng si mê mình, ra tay tuy hơi quá đáng nhưng cũng không phải do ý xấu mà ra.”
Ông nghĩ như thế mới thấy khoan tâm. Quả nhiên nghe thấy Mã phu nhân hỏi lại:
– Đoàn lang, chàng có bằng lòng thành vợ thành chồng cho lâu dài với thϊếp không?
Đoàn Chính Thuần cười nói:
– Gớm nàng tính toán quả là lợi hại, thôi được rồi, ta chịu thua đó! Sáng mai nàng cùng ta lên đường trở về Đại Lý, ta cưới nàng làm trắc phi Trấn Nam Vương.
Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc nghe thế, cơn ghen nổi lên, cùng nghĩ: “Con tiện nhân này có gì tốt lành đâu? Chàng không nghe lời ta, lại nghe lời nó là sao?”
Mã phu nhân thở dài một tiếng nói:
– Đoàn lang ơi, mới vừa rồi thϊếp đã hỏi chàng, sau này coi thϊếp ra sao, chàng lại bảo đất Đại Lý ẩm thấp nhiều chướng khí, thϊếp đến đó chỉ tổ sinh bệnh, đến bây giờ bị ép nên phải bằng lòng, chứ có phải là do bản tâm đâu!
Đoàn Chính Thuần cũng thở hắt ra nói:
– Tiểu Khang, để ta nói cho nàng nghe, ta là hoàng thái đệ của nước Đại Lý. Anh ta không có con trai, sau khi vương huynh thiên thu vạn tải rồi thì ngôi vua sẽ truyền lại cho ta. Ta ở Trung Nguyên chẳng qua chỉ là một kẻ võ phu thế nhưng khi về Đại Lý thì không thể nào muốn làm gì thì làm, nàng nghĩ có phải không?
Mã phu nhân đáp:
– Đúng thế, thì đã làm sao?
Đoàn Chính Thuần nói:
– Chuyện này bên trong quả có nhiều điều khó nói nhưng nàng với ta thiết tha như vậy, đến nỗi phải giở thủ đoạn hạ độc nên ta cũng phải hồi tâm chuyển ý. Ngày ngày có một người xinh đẹp như nàng bầu bạn cận kề không lẽ ta không nghĩ đến. Ta đã bằng lòng đưa nàng về Đại Lý thì quyết không thể nào hối hận đâu.
Mã phu nhân “a” lên một tiếng nhỏ nói:
– Chàng nói vậy cũng phải. Mai sau chàng lên làm vua rồi có phong thϊếp làm hoàng hậu không?
Đoàn Chính Thuần trù trừ đáp:
– Ta vốn có nguyên phối rồi, hoàng hậu thì không thể được…
Mã phu nhân đáp:
– Thật vậy, thϊếp là một người đàn bà góa xúi quẩy, sao có thể làm hoàng hậu nương nương? Như thế chẳng khiến hàng nghìn hàng vạn dân Đại Lý cười đến trẹo quai hàm ư?
Nàng ta lại cầm chiếc lược lên, chậm rãi chải đầu, cười nói:
– Đoàn lang, mới đây thϊếp kể lại chuyện cũ cho chàng nghe, chàng có hiểu ý thϊếp hay chăng?
Đoàn Chính Thuần toát mồ hôi trán, chảy ròng ròng cố trấn nhϊếp tinh thần nhưng công lực khổ luyện mấy chục năm qua không biết biến đi đâu mất thật có khác gì người đang chết đuối, hai tay quơ loạn lên nhưng đến một cọng cỏ cũng không vớ được. Mã phu nhân hỏi lại:
– Đoàn lang, người chàng nóng lắm, có phải không? Thôi để thϊếp lau mồ hôi cho.
Từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh đến trước mặt ông ta nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán, dịu dàng nói:
– Đoàn lang, chàng phải giữ gìn sức khỏe, uống rượu rồi dễ trúng gió máy khiến cho người khó chịu, không khỏi khiến thϊếp đâm lo sao?
Tiêu Phong ở bên ngoài cửa sổ cũng như Đoàn Chính Thuần ở trong nhà, hai người nghe thấy thế không khỏi rợn tón gáy. Đoàn Chính Thuần cố gượng nở một nụ cười nói:
– Hôm đó người nàng hương hãn đầm đìa, ta cũng từng lau mồ hôi cho, chiếc khăn đó hơn chục năm nay vẫn còn giữ đây.
Mã phu nhân vẻ mặt thẹn thùng, nói nhỏ:
– Thật không biết xấu, chuyện cũ từ đời nào vậy mà vẫn còn nhắc lại? Chàng lấy ra cho thϊếp xem nào?
Đoàn Chính Thuần nói là hơn chục năm qua vẫn mang theo chiếc khăn trong người, tưởng không có gì làm thực, nhưng ngờ đâu quả có tại trong túi. Ông ta có cái tài được lòng đàn bà cũng có nguyên nhân, phụ nữ nào đã từng có với ông một phen duyên nghiệt cũng đều tưởng ông thực lòng yêu mình nhưng chỉ vì số kiếp long đong nên không thể nào ăn đời ở kiếp với nhau được. Ông toan lấy chiếc khăn trong bọc ra để cho Mã phu nhân nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, ngờ đâu ngón tay chỉ hơi động đậy, bàn tay hoàn toàn tê dại, độc tính của Thập Hương Mê Hồn Tán này thật là ghê gớm, không còn chút hơi sức nào.
Mã phu nhân nói:
– Chàng lấy ra cho thϊếp coi đi! Ứ hự, chàng lại đánh lừa thϊếp rồi.
Đoàn Chính Thuần cười đau khổ:
– Ha ha, say quá mất thôi đến nỗi tay chẳng còn cử động được, nàng lấy giùm ta đi vậy.
Mã phu nhân nói:
– Thϊếp chả mắc lỡm chàng đâu. Chàng định lừa cho thϊếp đến gần, dùng Nhất Dương Chỉ gϊếŧ thϊếp chứ gì.
Đoàn Chính Thuần mỉm cười đáp:
– Nàng là một tuyệt thế giai nhân xinh tươi nhường ấy, dẫu ta có là một hung đồ thập ác bất xá thì cũng chẳng nỡ dùng móng tay gạch lên khuôn mặt nàng một đường.
Mã phu nhân cười nói:
– Thật thế chăng? Đoàn lang, thế nhưng thϊếp vẫn chưa yên bụng, thôi để thϊếp lấy dây trói hai tay chàng lại, sau đó… sau đó, mới dùng sợi tơ mềm buộc luôn cả trái tim.
Đoàn Chính Thuần đáp:
– Thì nàng đã chẳng buộc trái tim ta rồi đấy ư, nếu không ta đâu có ngoan ngoãn mò tới tận đây?
Mã phu nhân cười rộ lên một tiếng nói:
– Chàng vốn tử tế đến thế, thảo nào khiến cho thϊếp phải mắc cái bệnh tương tư không sao chữa lành cho được.
Nói xong mở cái ngăn kéo bên cạnh giường lấy ra một cuộn dây gân bò. Đoàn Chính Thuần trong lòng càng thêm kinh hãi: “Thì ra mụ ta đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, ta từ đầu chí cuối cứ như ở trong đám mây mù, Đoàn Chính Thuần ơi là Đoàn Chính Thuần, hôm nay ngươi táng mạng nơi đây, còn oán trách gì ai được nữa?” Mã phu nhân nói:
– Thϊếp trói chân tay chàng trước, Đoàn lang, lòng thϊếp thật yêu thương chàng không đâu kể xiết, chàng có giận thϊếp không?
Đoàn Chính Thuần biết tính Mã phu nhân rồi, tuy là đàn bà nhưng so với đàn ông bình thường còn cứng rắn hơn, dù cho rủa xả chửi mắng mụ cũng không nổi giận, van xin năn nỉ mụ cũng chẳng hồi tâm, trước mắt chỉ còn một cách kéo dài thời giờ, may ra có cơ hội chuyển nguy thành an, thoát được khốn cảnh này nên cười nói:
– Ta vừa thấy cặp mắt long lanh của nàng, bao nhiêu giận hờn tan biến cả. Tiểu Khang, nàng lại đây, cho ta ngửi xem đóa hoa nhài trên tóc nàng có thơm không nào?
Hơn mười năm trước cũng một câu nói này mà Đoàn Chính Thuần đã cùng Mã phu nhân tạo nên một mối nghiệt duyên, bây giờ đề cập chuyện cũ, Mã phu nhân liền ngả đầu tựa vào lòng ông, thật là tình tứ dáng điệu đầy vẻ nhu mì bẽn lẽn. Bà ta giơ tay vuốt ve khuôn mặt Đoàn Chính Thuần, ỏn ẻn nói:
– Đoàn lang, Đoàn lang, tối hôm đó thϊếp trao thân cho chàng, thϊếp có hỏi rằng, sau này nếu như chàng lòng nọ dạ kia thì sẽ ra sao?
Đoàn Chính Thuần thấy mắt nổ đom đóm, trán từng giọt mồ hôi bằng hạt đậu nhỏ tong tỏng. Mã phu nhân tiếp:
– Hảo lang quân vô lương tâm kia ơi, lang quân yêu quí kia ơi, chàng đã thề nguyền sao sớm quên làm vậy?
Đoàn Chính Thuần gượng cười nói:
– Ta bảo sẽ để cho nàng cắn từng miếng thịt trên người ta.
Cái câu ước hẹn kia vốn dĩ chỉ là một câu bỡn cợt, trai gái hợp hoan tán tỉnh nhau nhưng bây giờ Đoàn Chính Thuần nhắc đến mà toàn thân nổi gai ốc. Mã phu nhân cười tình nói:
– Những gì chàng nói với thϊếp, qua bao nhiêu năm vẫn không quên, Đoàn lang của thϊếp quả là có lòng. Đoàn lang, thϊếp định trói tay chàng lại, để cùng chàng chơi một trò mới, chẳng biết chàng có chịu hay không? Chàng bằng lòng thì thϊếp mới trói, nếu chằng không khứng chịu thì thôi. Thϊếp xưa nay đối với chàng thiên y bách thuận, làm gì cũng chỉ mong chàng được toại ý thôi.
Đoàn Chính Thuần biết rằng nếu mình không chịu cho mụ ta trói thì thể nào cô ả cũng còn những trò cổ quái khác nên đành gượng cười:
– Nàng muốn trói thì cứ trói đi. Ta dẫu phải chết dưới khóm mẫu đơn thì thành quỉ cũng phong lưu chán.(24.2) Được chết dưới bàn tay của nàng thật là khoái hoạt biết bao nhiêu.
Tiêu Phong ở bên ngoài của sổ nghe ông ta nói vậy phải bội phục định lực quả hơn người, trong lúc nguy cơ như thế vẫn còn nói chơi được thì quả là tài. Chỉ thấy Mã phu nhân bẻ quặt hai tay Đoàn Chính Thuần ra sau, dùng gân bò trói cho thật chặt, thắt bảy tám cái nút, không nói gì lúc này ông ta võ công mất hết rồi, mà dẫu nội lực còn nguyên thì cũng không dễ gì trong chốc lát mà vùng ra được.
Mã phu nhân lại cười tình nói:
– Thϊếp ghét nhất là hai cái chân chàng, mỗi lần ra đi là chẳng còn thấy bóng thấy hình đâu nữa.
Bà ta nói xong giơ tay véo lên đùi ông ta một cái. Đoàn Chính Thuần cười nói:
– Thế nhưng năm xưa ta gặp được nàng cũng là nhờ đôi chân này mang ta tới. Đôi chân này tội tuy lớn thật, công cũng không nhỏ.
Mã phu nhân nói:
– Được rồi, để thϊếp trói nó lại đã.
Nói xong bà ta lại lấy một sợi dây gân bò trói nốt hai chân Đoàn Chính Thuần. Bà ta lấy một chiếc kéo, chậm rãi cắt mấy lớp áo trên vai phải ông ta, để lộ làn da trắng trẻo. Đoàn Chính Thuần tuổi tuy không còn trẻ nhưng cả đời vinh hoa phú quí sống trong nhung lụa, lại thêm nội công thâm hậu, thịt trên vai vừa nhẵn nhụi vừa săn chắc.
Mã phu nhân giơ tay vuốt ve đầu vai ông, hé chiếc miệng anh đào hôn nhè nhẹ lên má, từ từ lần xuống cổ, xuống vai, cổ họng rên lên ư ử thật thắm thiết không sao kể xiết. Đột nhiên Đoàn Chính Thuần kêu “oái” lên một tiếng, thanh âm phá vỡ màn đêm tĩnh mịch. Mã phu nhân ngửng đầu lên, miệng đầy máu, đã cắn một miếng trên vai ông ta.
Mã phu nhân nhả miếng thịt xuống đất, nũng nịu:
– Yêu nhau lắm, cắn nhau đau, thϊếp yêu chàng hết mình nên mới cắn chàng đó. Đoàn lang, chính miệng chàng nói ra, nếu chàng thay lòng sẽ cho thϊếp cắn từng miếng, từng miếng thịt.
Đoàn Chính Thuần cười ha hả nói:
– Đúng đó, Tiểu Khang, ta đã nói ra lẽ nào lại không tính? Ta cũng đã có lúc nghĩ rằng sau này chết thế nào cho xứng đáng? Ở trên giường ốm rồi chết ư? Thế thì tầm thường quá. Tại chiến trường bảo vệ đất nước mà chết ư? Cũng tốt đấy nhưng có điều anh dũng mà chẳng phong lưu, mỹ trung bất túc, không thích hợp với con người của Đoàn Chính Thuần lúc bình thời. Tiểu Khang, hôm nay nàng nghĩ ra được cách này quả là cao minh, Đoàn Chính Thuần chết vì chiếc miệng anh đào của đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, dưới những chiếc răng xinh xắn như ngọc trai kia, quả đúng là hợp với tâm nguyện của ta.
Nàng thử nghĩ xem, nếu Đoàn Chính Thuần này chẳng cùng nàng trải qua một đoạn ái tình khắc cốt tương tư, nếu là một người đàn ông khác, dẫu cho nàng đầy nhà châu báu nàng cũng đâu thèm cắn y lấy một miếng đâu? Tiểu Khang, nàng nghĩ có phải không nào?
Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc vốn đã sợ mất hết hồn vía, biết Đoàn lang mệnh trong khoảnh khắc, thấy Tiêu Phong vẫn đứng bên cạnh cửa sổ quan sát động tĩnh, tuyệt nhiên không ra tay cứu giúp, trong bụng chửi thầm ông không biết bao nhiêu mà kể. Tiêu Phong vẫn chưa biết rõ chân ý của Mã phu nhân ra sao, chẳng hiểu mụ ta quả có ý gϊếŧ Đoàn Chính Thuần, hay chỉ dọa già dọa non, thêm một trò phong lưu mới rồi mới tha cho để từ rày ông ta không còn thay lòng đổi dạ. Nếu như chỉ là chốn phòng the hai người đùa cợt với nhau, mình lại lỗ mãng xông vào cứu, có phải mất đi cái cơ hội bằng vàng thám thính tin tức, nên đành nén lòng yên lặng xem biến chuyển.
Mã phu nhân cười nói:
– Đúng thế, dẫu là thiên tử Đại Tống, hoàng đế Khất Đan có gϊếŧ thϊếp thì dễ chứ đừng hòng để cho thϊếp phải cắn một cái. Đoàn lang, thϊếp vốn dĩ định bụng cắn chàng từ từ cho tới chết, muốn cắn chàng muôn ngàn lần, nhưng lại ngại bộ thuộc chàng đến cứu. Thế thì thôi đành, thϊếp cắm con dao nhỏ này vào nơi tim chàng, đâm vào nửa tấc để chàng không chết, nếu như có ai tới cứu, thϊếp chỉ nhấn vào cán dao một cái, thế là chàng không còn phải đau đớn gì nữa.
Nói tới đây mụ ta lấy ra một thanh chủy thủ sáng choang, cắt y phục trên ngực Đoàn Chính Thuần, để mũi dao đúng ngay tâm khẩu, bàn tay thon nhè nhẹ ấn xuống, cắm con dao vào ngực, quả nhiên chỉ nhấn vào một chút rồi thôi.
Lần này Đoàn Chính Thuần không hự lấy một tiếng, thấy nơi ngực máu chảy ra bèn nói:
– Tiểu Khang, mười ngón tay nàng bây giờ so với thời mười bảy tuổi còn trắng trẻo nhẵn nhụi hơn nhiều.
Khi Mã phu nhân cầm dao đâm vào ngực Đoàn Chính Thuần, mắt Tiêu Phong đăm đăm nhìn không chớp, nếu thấy dùng lực quá mạnh, nguy cho tính mạng Đoàn Chính Thuần thì sẽ lập tức tung ra một chưởng, đánh dạt bà ta ra, đến khi thấy chỉ nhè nhẹ ấn vào nên không lo lắng nữa.
Mã phu nhân nói:
– Năm thϊếp mười bảy tuổi, ngày ngày giặt dũ nấu cơm, chân tay dĩ nhiên sần sùi. Mấy năm nay không phải làm việc nặng, da dẻ cũng mịn màng hơn. Đoàn lang, miếng thứ hai thϊếp cắn vào đâu cho phải? Chàng bảo cắn chỗ nào thϊếp sẽ cắn chỗ đó, lúc nào thϊếp cũng bảo sao nghe vậy.
Đoàn Chính Thuần cười nói:
– Tiểu Khang, nàng cắn chết ta rồi, hồn ta sẽ luôn luôn quấn quít bên nàng.
Mã phu nhân hỏi:
– Để làm gì?
Đoàn Chính Thuần nói:
– Hễ vợ mà mưu sát chồng thì chồng chết đi hồn vất vưởng không tan, lúc nào cũng loanh quanh luẩn quẩn gần bên để phòng có người đàn ông nào khác đến vui vầy.
Câu đó Đoàn Chính Thuần vốn định dọa nàng ta một chuyến cho mụ khỏi quá ác độc, ngờ đâu Mã phu nhân nghe xong, mặt liền biến sắc, không hẹn mà quay lại nhìn phía sau lưng. Đoàn Chính Thuần thừa cơ nói:
– Ồ, sau lưng nàng có ai thế kia?
Mã phu nhân hoảng hốt nói:
– Sau lưng thϊếp nào có ai? Chỉ nói lăng nhăng!
Đoàn Chính Thuần nói:
– Ôi, đó là một người đàn ông, há miệng cười với nàng, y đang ôm cổ họng, dường như đau đớn lắm. Người đó là ai thế, quần áo rách rưới, không ngớt chảy nước mắt…
Mã phu nhân vội vàng quay lại, nào thấy ai, run run nói:
– Ngươi nói láo, ngươi… nói láo!
Đoàn Chính Thuần lúc đầu thuận miệng nói nhăng, nhưng thấy nàng ta kinh hoảng dị thường, trong bụng khởi nghi, thoáng một cái, lập tức nghĩ ra cái chết của Mã Đại Nguyên bên trong hẳn có điều gì khác lạ. Ông ta biết Mã Đại Nguyên chết vì môn Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ nên cố ý nói người đó cổ họng đau đớn lắm, chảy nước mắt, y phục tang thương, quả nhiên Mã phu nhân lập tức khϊếp đảm. Đoàn Chính Thuần cũng đoán ra được vài ba phần, nói tiếp:
– A, kỳ quái nhỉ, sao người đó chớp mắt lại biến đâu mất rồi, y là ai thế?
Vẻ mặt Mã phu nhân hết sức kinh khủng nhưng chỉ giây lát đã trấn tĩnh như thường, nói:
– Đoàn lang, hôm nay đã đến nước này, chàng còn dọa thϊếp để làm gì? Hay là chàng không rủa xả thϊếp vài câu thì không yên? Hai đứa mình vui vầy xong rồi bây giờ thϊếp sẽ tống tiễn chàng đi một cách thật là sảng khoái.
Nàng ta nói xong đi tới một bước, giơ tay định cầm cán dao chủy thủ đâm vào. Đoàn Chính Thuần thấy không còn cách nào kéo dài thêm được nữa, hai mắt trừng trừng nhìn vào sau lưng Mã phu nhân, kêu toáng lên:
– Mã Đại Nguyên, Mã Đại Nguyên, mau gϊếŧ mụ vợ ngươi đi!
Mã phu nhân thấy khuôn mặt ông ta lộ vẻ sợ hãi lạ thường, lại gào lên “Mã Đại Nguyên”, toàn thân không khỏi run rẩy, quay đầu lại nhìn. Đoàn Chính Thuần hết sức dùng đầu húc một cái, trúng ngay cằm Mã phu nhân khiến bà ta ngã lăn ra đất, ngất đi.
Cái húc đó Đoàn Chính Thuần hoàn toàn không phải là dùng nội lực, Mã phu nhân tuy hôn mê thật nhưng chỉ một chút đã tỉnh lại ngay, suýt soa đứng lên, vỗ vỗ cằm, cười nói:
– Đoàn lang, sao chàng lại nựng thϊếp mạnh tay thế, đυ.ng thϊếp chỗ này đau ơi là đau. Chàng đặt điều dọa thϊếp, thϊếp không mắc hỡm chàng đâu!
Đoàn Chính Thuần húc đã dùng hết bao nhiêu nội lực tích tụ được từ nãy đến giờ, trong bụng thở dài, nghĩ thầm: “Bỏ mạng thế này còn gì đâu để nói nữa.” Ông chợt nghĩ ra hỏi lại:
– Tiểu Khang, bây giờ nàng gϊếŧ ta chứ gì? Thế nhưng nếu người trong Cái Bang đến hỏi tội mưu sát thân phu thì ai là người giúp đỡ nàng đây?
Mã phu nhân cười khúc khích nói:
– Ai bảo là thϊếp mưu sát thân phu? Chàng nào có phải là chồng thϊếp đâu. Nếu như chàng thực sự là chồng thϊếp, thϊếp yêu thương chiều chuộng chàng còn chưa đủ, lẽ đâu lại ra tay hại chàng? Thϊếp gϊếŧ chàng rồi, cao bay xa chạy, lẽ đâu lại ở đây, thần tử nước Đại Lý của chàng có đi tìm thì làm sao thϊếp đối phó nổi?
Nàng ta thở dài sườn sượt nói tiếp:
– Đoàn lang, thϊếp thật thương chàng, nhớ chàng không biết bao nhiêu cho kể chỉ mong được lúc nào cũng ôm chàng, hôn hít, nựng nịu chàng thôi. Thế nhưng bởi vì thϊếp không có được chàng nên không ăn thì đạp đổ, đó là cái tính trời sinh của thϊếp chứ biết làm sao hơn?
Đoàn Chính Thuần nói:
– Ồ, thì ra là thế, thảo nào hôm trước nàng cố ý đánh lừa cô gái kia, muốn mượn tay Kiều Phong gϊếŧ ta, chẳng qua là vậy.
Mã phu nhân nói:
– Đúng vậy, Kiều Phong thật là đồ vô dụng, lại không gϊếŧ được chàng, để chàng chạy mất.
Tiêu Phong trong bụng không ngừng tự hỏi: “A Châu giả làm Bạch Thế Kính, thuật hóa trang như thần, đến ta cũng còn nhìn không ra, Mã phu nhân và Bạch Thế Kính có thân thiết gì đâu, sao lại nhìn ra được nhỉ?” Lại nghe Mã phu nhân nói tiếp:
– Đoàn lang, thϊếp muốn cắn chàng thêm một miếng nữa.
Đoàn Chính Thuần mỉm cười:
– Nàng cứ lại cắn ta đi, ta thật sung sướиɠ biết là dường nào.
Tiêu Phong thấy không còn có thể diên trì thêm được nữa, đưa bàn tay ra, để ngay vào chỗ vách đất sau lưng Đoàn Chính Thuần, ám vận kình lực, bức tường vốn dĩ chẳng chắc chắn gì, quả đấm liền từ từ đi vào, thủng thành lỗ không nghe một tiếng, bàn tay đặt lên lưng Đoàn Chính Thuần.
Ngay lúc đó, Mã phu nhân đã cắn được một cái trên vai Đoàn Chính Thuần, ông ta kêu rú lên, vùng vẫy, đột nhiên thấy hai tay đã tự do. Thì ra dây trói nơi cổ tay đã bị Tiêu Phong dùng ngón tay cấu đứt, đồng thời một luồng kình lực cực kỳ hồn hậu tràn vào mọi nơi kinh mạch.
Đoàn Chính Thuần còn đang ngạc nhiên nhưng biết ngay bên ngoài có cường viện, khí tùy ý chuyển, luồng nội lực từ sau lưng liền dẫn ngay vào cánh tay, truyền tới ngón tay, nghe suỵt một tiếng nhỏ, thần công Nhất Dương Chỉ đã tung ra. Mã phu nhân bị trúng chỉ ngay mạng sườn, chỉ rú lên được một tiếng lập tức gục ngay xuống giường. Tiêu Phong thấy Đoàn Chính Thuần đã chế ngự được Mã phu nhân rồi, lập tức rút tay về.
Đoàn Chính Thuần đang toan mở lời tạ ơn, bỗng thấy cửa mở tung ra, một người chạy vào. Chỉ nghe người kia nói:
– Tiểu Khang, nàng đối với y tình xưa nghĩa cũ vẫn còn, phải không nào? Sao phí mất bao nhiêu công phu đến giờ này vẫn chưa thanh toán xong xuôi?
Tiêu Phong từ bên ngoài nhìn vào thấy gã kia, đờ người ra, vừa kinh hoàng, vừa tức tối, chỉ trong chớp mắt, bao nhiêu nghi vấn trong đầu đều giải quyết được cả.
Hôm đó tại khu rừng hạnh ngoài thành Vô Tích, Mã phu nhân lấy ra chiếc quạt mình thường dùng, vu cho ông lẻn vào nhà họ Mã ăn trộm thư bị rơi lại, cái quạt đó ở đâu ra? Ắt phải có ai đó ăn trộm của mình, người đó phải là kẻ thật là thân cận, thế nhưng kẻ đó là ai?
Cái bí mật mình là người Khất Đan, đấu kín đã bao nhiêu năm qua, sao lại đột nhiên bị tiết lộ?
A Châu cải trang thành Bạch Thế Kính, vốn dĩ không sai một mảy, Mã phu nhân làm sao lại nhìn ra được?
Thì ra, kẻ vừa vào phòng chính là Chấp Pháp trưởng lão Bạch Thế Kính của Cái Bang.
Mã phu nhân kinh hãi ấp úng:
– Y… y… võ công chưa mất, điểm… điểm huyệt ta rồi.
Bạch Thế Kính nhảy vọt tới, chộp hay tay Đoàn Chính Thuần, lách cách mấy tiếng đã vặn sái cổ tay ông ta. Đoàn Chính Thuần không còn sức nào kháng cự, nội lực Tiêu Phong truyền vào người chỉ giữ được một tí, vừa rụt tay về lại trở lại là một phế nhân.
Tiêu Phong trông thấy Bạch Thế Kính, trong nhất thời bao nhiêu ý nghĩ dâng trào không còn nghĩ gì tới chuyện ra tay giúp đỡ Đoàn Chính Thuần, lại cũng không ngờ tới việc Bạch Thế Kính ra tay là hạ độc thủ ngay, đến lúc biết được thì hai cổ tay Đoàn Chính Thuần đã gãy lìa. Ông nghĩ bụng: “Gã này phong lưu hiếu sắc, hôm nay để cho y nếm chút đau khổ cũng tốt, vì nghĩ đến A Châu nên ta sẽ cứu mạng y sau cũng được.”
Bạch Thế Kính nói:
– Họ Đoàn kia, ngươi kể cũng khá đấy, uống phải Thập Hương Mê Hồn Tán mà vẫn còn được mấy phần công phu.
Đoàn Chính Thuần không biết người ở bên ngoài giúp mình là ai, nhưng biết phải là một nhân vật có bản lãnh thật ghê gớm, tuy trước mắt có thêm một cường địch nhưng có đại viện sau lưng, trong bụng cũng không lo lắng lắm. Ông nghe giọng điệu của Bạch Thế Kính quả là không biết mình có người ám trợ bèn hỏi lại:
– Tôn giá có phải là trưởng lão trong Cái Bang chăng? Tại hạ và tôn giá không hề quen biết, sao lại hạ độc thủ là sao?
Bạch Thế Kính bước tới cạnh Mã phu nhân, đưa tay xoa bóp mấy cái dưới mạng sườn nhưng công phu điểm huyệt của họ Đoàn cực kỳ thần diệu, Bạch Thế Kính tuy võ công không phải là kém nhưng không cách nào giải huyệt được, chau mày hỏi:
– Nàng thấy sao?
Giọng điệu cực kỳ lo lắng. Mã phu nhân đáp:
– Thϊếp chỉ thấy tay chân ê ẩm, không cử động được. Thế Kính, chàng ra tay thanh toán y đi, chúng mình chạy cho rồi. Trong căn nhà này… trong căn nhà này, thϊếp không muốn ở đây nữa.
Đoàn Chính Thuần đột nhiên cất tiếng cười vang nói:
– Tiểu Khang, nàng… nàng… sao không tiến bộ chút nào cả? Ha ha! Ha ha!
Mã phu nhân mỉm cười nói:
– Đoàn lang, chàng cao hứng nhỉ, chết đến nơi rồi mà vẫn còn cười một cách vui sướиɠ quá.
Bạch Thế Kính bực tức nói:
– Sao ngươi vẫn còn gọi y “Đoàn lang” là sao? Đồ lăng loàn!
Y vung tay tát trái Mã phu nhân một cái thật mạnh. Khuôn mặt trắng trẻo của mụ ta lập tức sưng vù, đau đến chảy nước mắt. Đoàn Chính Thuần quát lên:
– Ngừng tay, sao ngươi lại đánh nàng?
Bạch Thế Kính cười khẩy:
– Thứ ngươi làm gì được ta? Thị thuộc về ta, ta thích đánh là đánh, muốn chửi là chửi.
Đoàn Chính Thuần nói:
– Một mỹ nhân như hoa tựa ngọc như thế vậy mà ngươi nỡ đánh hay sao? Dẫu có thuộc về ngươi chăng nữa, ngươi cũng phải ngọt nhạt cho nàng vui lòng, để nàng sung sướиɠ chứ!
Mã phu nhân lườm Bạch Thế Kính nói:
– Người ta đối với ta như thế, còn ngươi đãi ta như thế nào? Ai lại nóng thế.
Dáng điệu ngữ âm vẫn đầy vẻ lẳиɠ ɭơ. Bạch Thế Kính lại chửi:
– Đồ đĩ thõa, để xem ta có trị được ngươi không? Họ Đoàn kia, ta đếch có thèm nghe lời ngươi. Ngươi giỏi tài nịnh gái, sao còn để đến nông nỗi này? Thôi, ngày này sang năm là ngày giỗ đầu của ngươi đấy nhé.
Nói xong hung hăng tiến tới, giơ tay định ấn cán dao chủy thủ vào ngực ông ta. Bàn tay Tiêu Phong đã lòn qua lỗ hổng trên tường thò vào, chỉ cần Bạch Thế Kính tiến thêm nửa bước là chưởng phong phát ra ngay. Ngay lúc đó, đột nhiên cánh cửa bị một cơn gió giật thổi tới, nghe vù một tiếng, hai ngọn nến lập tức bị kình phong thổi tắt ngúm, trong phòng lập tức tối đen.
Mã phu nhân kinh hãi kêu lên một tiếng, Bạch Thế Kính biết là có kẻ địch tới nơi, lúc này không còn thì giờ lại gϊếŧ Đoàn Chính Thuần mà phải nghinh địch trước đã, bèn quát lên:
– Kẻ nào đó?
Y giơ song chưởng lên bảo vệ trước ngực rồi quay người đi ra. Kình phong đánh tắt hai ngọn nến rõ ràng là do một người võ công cực kỳ cao cường phát ra, nhưng sau khi nến tắt rồi vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Bạch Thế Kính, Đoàn Chính Thuần, Mã phu nhân và Tiêu Phong bốn người ngưng thần, lờ mờ trong nhà thấy đã thêm một người nữa. Mã phu nhân là người đầu tiên không giữ nổi kêu rú lên:
– Có người kìa!
Chỉ thấy người đó chắn ngay cửa, hay tay bỏ xuôi, mặt mũi ra sao không nhìn rõ, chỉ đứng sừng sững không động đậy gì cả. Bạch Thế Kính quát hỏi:
– Ai đó?
Y tiến lên một bước, người kia vẫn lặng thinh không cử động. Bạch Thế Kính lại quát:
– Nếu không trả lời, tại hạ sẽ không nể nang gì nữa.
Từ khi thấy người lạ đánh tắt hai ngọn nến, Bạch Thế Kính biết y võ công cực kỳ cao cường, không dám hấp tấp ra tay. Người kia vẫn bất động, trong đêm tối mò y trông tựa như ma quỉ. Mã phu nhân lại rít lên:
– Chàng đốt đèn lên nào! Thϊếp sợ lắm!
Bạch Thế Kính quát lại:
– Con đĩ ngựa kia, đừng có lắm mồm.
Y nói thế là vì chỉ quay sang thắp đèn, lập tức đưa lưng cho địch nhân, thành thử vẫn hai tay giữ thế trên ngực chờ kẻ địch ra tay trước. Ngờ đâu người kia trước sau vẫn đứng yên, hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, khoảng thời gian uống một chén trà. Tiêu Phong dĩ nhiên không lên tiếng rồi, cả Đoàn Chính Thuần cũng lặng thinh. Bốn bề tĩnh như tờ, đến nỗi bông tuyết rơi chạm đất cũng còn nghe thấy.
Bạch Thế Kính sau cùng nhịn không nổi kêu lên:
– Các hạ nếu không trả lời, ta đành phải đắc tội.
Y ngừng lại một chút, thấy đối phương vẫn không cục cựa, thò tay vào túi lấy ra một chiếc dùi thép, tung mình nhảy tới, trong bóng đêm chỉ thấy một ánh sáng lấp loáng, chiếc dùi đã đâm vào ngực người kia. Người đó nghiêng qua tránh được, Bạch Thế Kính thấy có một luồng gió ép tới, mấy ngón tay y đã chộp vào cổ họng Bạch Thế Kính. Chiêu đó ra tay thật nhanh, cương chùy của y chưa thu về kịp, mấy ngón tay của địch đã chạm vào yết hầu rồi khiến y hồn bất phụ thể, vội nhảy vọt về sau tránh được, run run hỏi:
– Ngươi… ngươi…