Dù cho sông cạn đá mòn,
Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ.
* * *
Hai người cưỡi chung một con ngựa chạy l*иg lên một hồi, nhìn quanh chỉ thấy toàn là vườn dâu, chẳng mấy chốc đã bỏ bọn võ sĩ Tây Hạ không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Đoàn Dự hỏi:
– Vương cô nương, cô thấy trong người ra sao?
Vương Ngữ Yên đáp:
– Tôi bị trúng độc uể oải không còn chút hơi sức nào.
Đoàn Dự nghe nói trúng độc sợ đến nhảy nhổm lên vội hỏi:
– Có nặng lắm không? Làm thế nào để có thuốc giải được đây?
Vương Ngữ Yên đáp:
– Tôi cũng chẳng biết nữa. Anh cứ giục ngựa chạy thật nhanh đến được nơi nào an toàn rồi mới tính được.
Đoàn Dự hỏi:
– Thế chỗ nào mới an toàn?
Vương Ngữ Yên đáp:
– Tôi cũng nào có biết.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Ta đã vỗ ngực hứa bảo vệ cho nàng được bình yên chu toàn, bây giờ lại bảo nàng chỉ cho mình thì còn trò trống gì nữa?” Chàng không biết tính sao chỉ đành thúc ngựa tiếp tục chạy.
Chạy khoảng chừng một bữa ăn không nghe thấy tiếng đuổi theo trong bụng mới hơi yên bỗng lắc tắc có mấy giọt mưa. Đoàn Dự cứ chạy một quãng lại hỏi:
– Vương cô nương, cô thấy ra sao rồi?
Vương Ngữ Yên chỉ đáp:
– Không sao cả.
Đoàn Dự cùng đi với mỹ nhân, trong lòng vui sướиɠ không để đâu cho hết nhưng cũng sợ chất độc nàng trúng phải mỗi lúc nặng thêm, thành ra lúc thì toét miệng cười, lúc lại nhăn nhăn nhó nhó.
Mưa đổ xuống càng lúc càng to, Đoàn Dự cởi trường bào khoác lên người Vương Ngữ Yên nhưng chỉ được chốc lát hai người đã ướt như chuột lột. Đoàn Dự lại hỏi:
– Vương cô nương, cô thấy thế nào?
Vương Ngữ Yên thở dài:
– Vừa lạnh vừa ướt thế này, sao anh không kiếm chỗ nào mình trú mưa đi.
Vương Ngữ Yên nói gì chăng nữa thì đối với Đoàn Dự cũng chẳng khác gì chỉ dụ của hoàng đế, nay nàng bảo đi tìm chỗ đυ.t mưa, tuy chàng biết vẫn còn chưa hết nguy nan nhưng cũng luôn mồm vâng dạ, trong bụng lại nhủ thầm: “Trong lòng Vương cô nương chỉ nhớ tới mỗi mình biểu ca nàng Mộ Dung Phục. Hôm nay ta cùng nào vào sinh ra tử, phải tận tâm kiệt lực bảo vệ cho nàng, dẫu có vì nàng mà bỏ mình thì ít ra trong đời nàng cũng nhớ tới mình một đôi chút. Mai sau nàng cùng Mộ Dung Phục nên duyên, sinh con đẻ cái, trong khi nhàn rỗi kể chuyện cho con cháu nghe có khi nhắc lại chuyện hôm nay không chừng. Khi đó chắc nàng đầu tóc đã trắng xóa, nói tới “Đoàn công tử” sẽ long lanh giọt lệ…” Chàng nghĩ tới đây tâm tình ngơ ngẩn không khỏi rưng rưng nước mắt.
Vương Ngữ Yên thấy chàng vẻ mặt đau buồn, lại chẳng lo kiếm chỗ trú mưa bèn hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Không có chỗ nào đυ.t mưa được hay sao?
Đoàn Dự miên man đáp:
– Khi đó nàng nói với con rằng…
Vương Ngữ Yên lạ lùng:
– Cái gì mà con tôi?
Đoàn Dự giật mình choàng tỉnh, cười nói:
– Xin lỗi cô, tôi nghĩ ngợi bâng quơ đấy mà.
Chàng đưa mắt nhìn tứ bề thấy phía đông bắc có một cái cối xay lúa,(17.1) nước suối chảy vào làm quay bánh xe đang giã gạo liền nói:
– Đằng kia có chỗ đυ.t mưa rồi.
Chàng liền giục ngựa chạy đến nhà máy xay. Lúc đó trời đang đổ cơn mưa giông, chung quanh hơi nước bốc lên mờ mịt. Chàng liền nhảy xuống ngựa, thấy Vương Ngữ Yên mặt mày xanh xao khiến cho trong lòng đau xót vạn phần liền hỏi:
– Bụng cô có đau không? Hay là lên cơn sốt? Hay nhức đầu?
Vương Ngữ Yên lắc đầu mỉm cười nói:
– Chẳng sao cả.
Đoàn Dự nói:
– Chà, không biết bọn Tây Hạ phóng thuốc độc gì đây để tôi đi kiếm thuốc giải.
Vương Ngữ Yên nói:
– Anh xem cơn mưa giông kia kìa, cứ đỡ tôi xuống ngựa trước rồi vào trong kia nói chuyện cũng chưa muộn.
Đoàn Dự lật đật nói:
– Đúng lắm, tôi quả là hồ đồ.
Đoàn Dự nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng bao nhiêu hồn vía lên mây cả, lại quên luôn cả cửa còn đóng nên phải chạy vào mở rồi mới chạy ra đỡ Vương Ngữ Yên xuống. Tuy chạy đi mắt chàng vẫn đăm đăm nhìn nàng không chớp, không để ý đến trước cửa có một cái rãnh, Vương Ngữ Yên vội kêu:
– Coi chừng!
Thế nhưng không còn kịp nữa rồi, Đoàn Dự chỉ kêu lên được một tiếng đã ngã xóng soài vào trong cái khe, vùng vẫy mãi mới ngoi lên được, mặt mũi, chân tay trên người chỗ nào cũng đầy bùn, mồm xuýt xoa:
– Chết thật, xin lỗi cô! Cô… không sao chứ?
Vương Ngữ Yên đáp:
– Ồ, anh có sao không? Ngã đau lắm hả?
Đoàn Dự nghe thấy nàng quan hoài đến mình, sướиɠ đến tưởng như bay bổng lên tận mây xanh vội đáp:
– Không sao, không sao! Mà dù ngã có đau thì cũng chẳng hề gì.
Chàng đưa tay toan đỡ Vương Ngữ Yên xuống ngựa chợt thấy tay đầy bùn đất vội vàng rụt lại nói:
– Không được! Để tôi đi rửa tay rồi sẽ ra đỡ cô xuống.
Vương Ngữ Yên thở dài:
– Gớm sao anh rườm rà lôi thôi quá. Người tôi ướt nhẹp rồi, có dính thêm chút bùn thì đã chết chóc ai?
Đoàn Dự gượng cười chống chế:
– Tôi quả là chẳng đâu vào đâu, hầu hạ cô nương không chu đáo gì cả.
Chàng bèn thò tay vào khe nước rửa sạch bùn sau đó mới đỡ Vương Ngữ Yên xuống dìu nàng vào trong nhà máy xay. Hai người vào trong cửa chỉ thấy chiếc chày đá giơ lên giã xuống cối thóc không ngừng nhưng không thấy người nào. Đoàn Dự gọi lớn:
– Có ai trong này không?
Bỗng nghe trong đống rơm ở góc nhà có tiếng hai người cùng kêu lên:
– Chao ôi!
Rồi có hai người đứng lên, một nam một nữ đều là dân nhà quê chừng mười tám mười chín tuổi. Cả đôi quần áo sốc sếch, đầu tóc dính đầy rơm rạ, mặt đỏ bừng đầy vẻ ngượng ngập. Thì ra đó là một cặp nhân tình, cô gái ở đây lo giã gạo, anh chàng kia lẻn đến hú hí, mưa to gió lớn chắc chẳng ai lai vãng nên không đề phòng đến nỗi Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên ở bên ngoài một hồi lâu vẫn không hay biết gì cả.
Đoàn Dự vòng tay thưa:
– Xin lỗi làm phiền! Chúng tôi chỉ xin trú mưa, hai vị có chuyện gì làm, xin cứ tự tiện đừng để ý gì đến chúng tôi.
Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: “Cái anh chàng đồ gàn này lại nói năng bá láp rồi. Có hai người mình ở đây họ làm sao còn thân mật gì nổi.” Thế nhưng nàng đâu dám nói ra, chính nàng nhìn thấy đôi nhân tình đó như thế cũng mặt đỏ bừng không dám nhìn lâu.
Còn Đoàn Dự trong lòng chỉ biết đến Vương Ngữ Yên không để ý chút nào đến đôi nam nữ nhà quê kia. Chàng đỡ Vương Ngữ Yên ngồi xuống ghế, hỏi:
– Cô ướt đẫm rồi làm sao bây giờ?
Vương Ngữ Yên lại càng thẹn thùng hơn, chợt nghĩ ra một cách rút trong búi tóc ra một chiếc kim thoa có đính hai hạt châu nói với cô gái quê kia:
– Này chị, tôi cho chị cái trâm này, phiền chị cho tôi mượn bộ quần áo thay có được không?
Cô gái kia tuy không biết hai viên ngọc này quí giá chừng nào nhưng vàng thì biết, không dám tin là thật nói:
– Để em lấy quần áo cho chị thay, cái… cái trâm này em không dám nhận.
Nói xong trèo lên cái thang gỗ ở bên cạnh. Vương Ngữ Yên vội gọi:
– Này chị, lại đây!
Cô gái quê kia đã trèo lên được ba bốn bậc thang, vội quay trở xuống đi đến trước mặt nàng. Vương Ngữ Yên giúi cái kim thoa vào tay cô gái nói:
– Cái trâm này tôi cho chị thật đó. Chị đưa tôi đi thay quần áo được không?
Cô gái quê thấy Vương Ngữ Yên mặt mày dễ thương, vốn đã muốn giúp nàng, nay lại được cái trâm vàng, thật mừng hết cỡ từ chối đôi lần rồi mới nhận, sau đó đỡ Vương Ngữ Yên lên thang để thay quần áo. Trên cái gác đó chứa đầy rơm rạ, thúng mủng và bồ đựng thóc lúa. Cô gái vốn dĩ có mấy bộ quần áo vừa vá xong, thấy anh chàng nhân tình đến nên quăng đó, bây giờ liền lấy cho Vương Ngữ Yên mặc.
Còn anh chàng thanh niên nhà quê thì khép na khép nép chân tay thừa thãi không biết làm gì thỉnh thoảng lại liếc trộm Đoàn Dự. Đoàn Dự mỉm cười hỏi:
– Này đại ca, quí tính anh là chi?
Anh chàng nhà quê ấp úng:
– Cháu… cháu quí tính Kim.
Đoàn Dự nói:
– Thì ra là Kim đại ca.
Anh chàng nói:
– Không phải thế, cháu là thằng Hai, thằng Cả là anh cháu.
Đoàn Dự nói:
– Ồ, thế ra là Kim nhị ca.
Vừa nói đến đây bỗng nghe có tiếng chân ngựa từ xa vọng lại, khoảng chục kỵ sĩ chạy về phía nhà máy xay lúa. Đoàn Dự hoảng hốt nhảy dựng lên kêu:
– Vương cô nương, kẻ địch đuổi tới rồi!
Vương Ngữ Yên được cô gái nhà quê kia giúp cởi bỏ quần áo ướt, vắt cho khô, đang lau người, tiếng chân ngựa nàng cũng có nghe lại càng luống cuống không biết phải làm gì.
Mấy con ngựa đó chạy thật nhanh, chỉ chốc lát đã đến ngay trước cửa, có người kêu:
– Con ngựa này là của mình đây, gã tiểu tử và con nhãi kia trốn trong đây rồi.
Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự, người ở dưới chân thang, người ở trên gác, cùng kêu khổ thầm, nghĩ bụng: “Biết thế mình dắt luôn cả con ngựa vào trong này có phải hay không!” Chỉ nghe bình một tiếng, có người đã đá tung chốt cửa, ba bốn võ sĩ Tây Hạ xông vào.
Đoàn Dự một lòng bảo vệ Vương Ngữ Yên, vội vàng leo lên gác. Vương Ngữ Yên chưa kịp mặt áo, vội vàng lấy chiếc áo ướt che ngang ngực. Nàng sau khi trúng độc rồi chân tay uể oải, tay trái cầm áo mới đưa lên được nửa chừng đã nhũn xuống. Đoàn Dự vội vàng quay mặt đi, hoảng hốt kêu lên:
– Xin lỗi cô nương, quả thật mạo phạm, thất lễ quá!
Vương Ngữ Yên vội hỏi:
– Làm thế nào đây?
Chỉ nghe một tên võ sĩ hỏi Kim A Nhị:
– Con bé kia ở trên gác, phải không?
Kim A Nhị hỏi lại:
– Mi hỏi con gái nhà người ta làm gì?
Nghe bình một cái, tên võ sĩ đã đấm cho Kim A Nhị văng xa hơn một trượng. Kim A Nhị tính tình thật cứng cỏi liền ngoạc mồm chửi ngay. Cô thôn nữ vội kêu:
– Anh A Nhị ơi, đừng chửi người ta làm gì.
Cô ta lo cho tình nhân nên vội tuột xuống lầu giúp đỡ. Ngờ đâu tên võ sĩ kia vung đao lên, chém xả xuống chẻ đôi đầu A Nhị. Cô gái sợ quá, ngã lăn long lóc xuống dưới nhà. Một tên võ sĩ khác liềm ôm lấy, nhả nhớt:
– Con bé này đến nạp mạng đây.
Nghe roạt một tiếng, y đã xé tung áo cô gái ra. Cô gái quê liền vung tay cào mạnh lên mặt gã một cái, làm thành năm vệt máu dài. Gã võ sĩ giận quá, vung tay đấm thẳng vào ngực cô ta khiến cho gân cốt đứt hết, chết ngay lập tức.
Đoàn Dự nghe tiếng kêu thảm thiết dưới nhà, thò đầu ra xem, thấy cả đôi thanh niên nam nữ kia liên tiếp bị sát hại, trong lòng xốn xang nghĩ thầm: “Cũng tại mình hết, làm liên lụy đến hai người chết thảm.” Chàng thấy tên võ sĩ kia trèo lên thang, vội vàng giơ tay đẩy một cái. Cái thang chỉ để hờ vào gác lửng nên lập tức đổ ra ngoài. Tên võ sĩ kia vội nhảy xuống đất, đỡ lấy chiếc thang, lại để dựa vào gác. Đoàn Dự toan đẩy thêm lần nữa, nhưng một tên võ sĩ đã vung tay, bắn ngay một mũi tụ tiễn. Đoàn Dự không biết né tránh, nghe bụp một tiếng, mũi tên đã cắm ngay vào vai trái. Tên võ sĩ hồi nãy thừa lúc chàng giơ tay bịt vết thương đã leo lên gác, cứ ba nấc một trèo lên. Vương Ngữ Yên ngồi trên đống trấu đằng sau Đoàn Dự, nhìn thấy gã võ sĩ đó tung chưởng đánh chết cô gái quê, cùng thân pháp tung mình nhảy lên trên thang bèn nói:
– Anh dùng ngón tay trỏ bên trái, điểm vào huyệt Hạ Quản ở dưới bụng y.
Đoàn Dự khi còn ở Đại Lý từng học Bắc Minh Thần Công và Lục Mạch Thần Kiếm đã nhớ rành rọt các huyệt đạo trên cơ thể con người, vừa nghe Vương Ngữ Yên chỉ dẫn, đúng ngay lúc tên võ sĩ kia lên đến đầu thang, không còn kịp suy nghĩ gì thêm, giơ ngón tay trỏ điểm ngay một cái vào huyện Hạ Quản của y. Gã võ sĩ kia trong lúc xông lên, để hở bụng dưới nên chỉ kịp kêu lên một tiếng ngã ngửa ra sau, từ trên không rơi bịch xuống, chết ngay lập tức.
Đoàn Dự kêu lên:
– Lạ thật! Lạ thật!
Lại thấy một tên võ sĩ Tây Hạ khác râu ria xồm xoàm, múa đại đao hộ vệ toàn thân trèo lên thang. Đoàn Dự vội hỏi:
– Điểm chỗ nào? Điểm chỗ nào?
Vương Ngữ Yên kinh hoảng nói:
– Chao ôi! Không xong rồi!
Đoàn Dự hỏi lại:
– Sao lại không xong?
Vương Ngữ Yên đáp:
– Đao thế của y gấp rút quá, nếu như anh điểm huyệt Đãn Trung của y, ngón tay chưa chạm được vào huyệt đạo thì đã bị chặt đứt rồi.
Nàng chỉ nói được bấy nhiêu thì tên võ sĩ Tây Hạ đã lên đến đầu thang. Đoàn Dự quyết tâm bảo vệ Vương Ngữ Yên, không kịp suy nghĩ ngón tay mình có bị chặt đứt hay không, vận nội kình vung tay phải ra, điểm vào huyệt Đãn Trung của y. Tên võ si vung đao chém xuống tay chàng, đột nhiên kêu lên một tiếng, lật ngược ra sau rơi xuống, ngực thủng một lỗ máu phun vọt ra phải đến hai thước. Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự vừa kinh ngạc, vừa vui mừng không ngờ được rằng một ngón tay đâm ra lại lợi hại đến thế.
Chỉ trong khoảnh khắc Đoàn Dự gϊếŧ luôn hai người, những đứa khác không còn dám thử trèo lên nữa, chỉ chụm lại bàn tán. Vương Ngữ Yên nói:
– Đoàn công tử, anh rút mũi tên trên đầu vai ra đi chứ?
Đoàn Dự vui mừng bụng bảo dạ: “Nàng quả nhiên quan tâm đến vết thương của ta.” Chàng giơ tay giựt phắt mũi tụ tiễn, mũi tên đó ngập vào vai cả tấc chạm đến tận xương, dùng sức rút ra quả là đau lắm nhưng trong lòng chàng đang vui vẻ không coi vào đâu nói:
– Vương cô nương, bọn chúng lại tính đánh lên nữa, cô xem mình phải đối phó cách nào?
Chàng vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Vương Ngữ Yên, thấy nàng quần áo xốc xếch, vội vàng quay mặt đi nói:
– Chao ôi, xin lỗi cô.
Vương Ngữ Yên thẹn đến mặt đỏ như gấc nhưng không có hơi sức đâu mà mặc áo, chợt nghĩ ra vội chui ngay vào trong đống rơm, chỉ để hở đầu ra cười nói:
– Không sao đâu, anh quay đầu lại được rồi.
Đoàn Dự chầm chậm nghiêng người, toàn thân đề phòng nếu như nếu thấy quần áo nàng chưa chỉnh tề để lộ da thịt là sẽ quay mặt đi ngay.
Chàng vừa nghiêng qua mới được nửa mặt, chợt nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một tên võ sĩ Tây Hạ đứng trên lưng ngựa thò đầu toan trèo vào, vội nói:
– Bên này có kẻ địch.
Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: “Không biết võ công gia số của tên này như thế nào?” Nàng bèn nói:
– Anh lấy mũi tụ tiễn ném y đi.
Đoàn Dự nghe lời vung tay ném mũi tên trong tay ra. Chàng ném ám khí tuy mạnh thật nhưng không chính xác, cách đầu gã kia phải ít nhất là hai thước. Gã võ sĩ kia vốn không để ý tới nhưng thế ném của Đoàn Dự thật mạnh, mũi tên bé như thế mà cũng nghe vù một cái, y kinh hãi, vội hụp đầu xuống rụt người thành một khối trên yên ngựa.
Vương Ngữ Yên thò đầu ra nhìn thấy rõ ràng nói:
– Y là một hảo thủ về môn đánh vật của Tây Hạ cứ để y ôm được anh rồi lấy bàn tay vỗ lêи đỉиɦ đầu y một cái là xong.
Đoàn Dự đáp:
– Thế thì dễ quá.
Chàng đi đến bên cửa sổ, tên võ sĩ kia từ yên ngựa nhảy vọt lên, húc gãy song cửa xông vào. Đoàn Dự kêu lên:
– Ngươi lên đây làm gì?
Tên võ sĩ kia nào có biết tiếng Hán, giương mắt nhìn, vươn tay trái ra đã chộp trúng ngay ngực Đoàn Dự. Thân thủ gã đó quả là nhanh, y vừa túm được Đoàn Dự cánh tay liền nâng lên nhấc bổng chàng lên. Đoàn Dự đánh ngược lại một chưởng, nghe bộp một tiếng trúng ngay giữa đỉnh đầu. Gã võ sĩ kia định quật Đoàn Dự xuống sàn, vật cho chàng chết dở sống dở, ngờ đâu bị đánh một chưởng, đầu nát ngướu chết ngay.
Đoàn Dự lại gϊếŧ thêm một người nữa, không khỏi nổi gai ốc, càng nghĩ càng sợ lớn tiếng kêu lên:
– Ta không muốn gϊếŧ người thêm nữa. Ta không đành lòng gϊếŧ người, các ngươi mau chạy cho nhanh.
Chàng bèn đẩy một cái, hất xác gã hảo thủ đô vật kia xuống dưới. Những võ sĩ Tây Hạ đuổi theo đến cái cối xay nước này cả thảy mười lăm người, bây giờ chỉ còn mười hai, trong đó có bốn tay hảo thủ Nhất Phẩm Đường, hai người Hán hai người Tây Hạ. Bốn tên hảo thủ đó thấy Đoàn Dự võ công lúc thì cao cường tuyệt luân, lúc lại thật ngờ nghệch tức cười quả đúng là “cao sâu khôn lường”, thành thử không dám vọng động tụ lại một chỗ, nho nhỏ thảo luận kế hoạch tấn công. Tám tên võ sĩ Tây Hạ thì tính chuyện gom tất cả rơm rạ trong nhà máy xay lúa lại, phóng hỏa đốt luôn.
Vương Ngữ Yên hoảng hốt nói:
– Chết rồi, bọn chúng định nổi lửa đốt nhà.
Đoàn Dự hốt hoảng:
– Làm sao bây giờ?
Chàng nhìn ra thấy chiếc guồng nước của cối xay lúa bị nước suối thúc đẩy chạy lên rồi lại đổ xuống không ngừng, lòng chàng cũng chẳng khác gì cứ trồi lên hụp xuống. Lại nghe một gã người Hán nói:
– Đại tướng quân có lệnh phải bắt sống thiếu nữ kia không được hại mạng cô ta, đừng phóng hỏa vội.
Nói xong y lại cao giọng nói:
– Này, thằng chó đẻ và con nhãi kia, mau mau xuống đầu hàng, nếu không ông cho một mồi lửa thì hai đứa chúng mày thành heo quay ngay.
Y gọi luôn ba lượt, Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên làm như không nghe. Gã đó lấy bùi nhùi đánh lửa châm vào vào một nắm rơm cầm trong tay nói:
– Chúng bay nếu chưa chịu hàng là ta châm lửa đó.
Nói xong y cầm bó rơm lên làm như vẻ muốn vứt vào đống rạ. Đoàn Dự thấy tình thế nguy cấp nói:
– Để tôi xuống đánh cho chúng trở tay không kịp.
Chàng trèo lên cái guồng nước. Cái guồng đó thật lớn, đường kính phải đến hai trượng, cao hơn cả nóc nhà. Đoàn Dự bám vào mấy phiến gỗ cản nước, khi cái guồng chuyển động từ từ hạ xuống.
Gã kia còn đang la lối om sòm, kêu gào Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự chịu đầu hàng, không ngờ Đoàn Dự từ trên gác đã lẻn xuống sau lưng y, giơ tay điểm vào lưng y. Chàng sử dụng Thiếu Dương kiếm pháp trong Lục Mạch Thần Kiếm vừa chỉ một cái là phải ra ngay, ngờ đâu khi đánh lén người khác, trong bụng nơm nớp thành thử khí thế không đủ, chân khí nội lực không sao phát ra được. Nội lực của chàng phát xuất được hay không toàn nhờ ở vận dụng khéo léo, lần này không sao phát kình được.
Gã kia thấy có cái gì đó chạm vào lưng, quay đầu lại thấy Đoàn Dự đang chỉ chỉ điểm điểm ngay lưng mình. Gã mới thấy Đoàn Dự gϊếŧ một hơi ba người liền, bây giờ chàng lại chỉ trỏ lung tung không biết đang dùng loại tà thuật gì y cũng hơi e dè vội vàng tránh qua bên trái. Đoàn Dự lại tung ra một chỉ nữa, nhưng cũng không thấy tăm hơi gì, không biết vì sao. Gã kia quát lớn:
– Thằng nhãi thối tha kia, ngươi thập thò làm cái gì đó?
Y vươn tay phải ra, chộp lêи đỉиɦ đầu chàng. Đoàn Dự vội vàng rụt lại, hai tay quơ lung tung may sao bám được vào chiếc guồng, nước liền quay bánh xe kéo ngay lên cao. Gã kia chộp hụt nghe cạch một tiếng, mảnh gỗ tung tóe, gãy một mảng của phiến ván trên chiếc guồng. Vương Ngữ Yên nói:
– Anh làm sao lòn ra sau lưng y, tấn công vào huyệt Chí Dương ở đốt xương sống thứ bảy là thanh toán được y. Gã này là đệ tử Hổ Trảo Môn ở Tấn Nam, công phu luyện chưa tới huyệt Chí Dương.
Đoàn Dự đang ở trên lưng chừng trời kêu lên:
– Thế thì tốt quá!
Chàng leo theo chiếc guồng nhảy được vào bên trong nhà máy xay lúa. Các võ sĩ Tây Hạ không đợi chân Đoàn Dự chấm đất đã có ba đứa xông lên vồ lấy chàng. Đoàn Dự xua tay nói:
– Tại hạ quả bất địch chúng, dẫu hảo hán cũng không đánh lại số đông, ta chỉ muốn một đánh một.
Nói xong chàng nghiêng người tiến lên, đạp theo Lăng Ba Vi Bộ vọt lên mấy bước đã luồn ra sau lưng y, quát lên:
– Trúng!
Đoàn Dự giơ ngón tay điểm ra vù một tiếng trúng ngay huyệt Chí Dương, gã kia chỉ hự được một tiếng, lăn ra chết ngay. Đoàn Dự gϊếŧ được y rồi định bám theo chiếc guồng quay nước trở lên chỗ Vương Ngữ Yên nhưng không còn kịp nữa, một tên võ sĩ Tây Hạ đã chặn đường chàng, giơ đao xông tới. Đoàn Dự kêu lên:
– Chao ôi! Chết rồi, quân Thát tử chặn đường rút lui, mai phục tứ bề, vây khốn Cai Hạ(17.2) coi như hỏng hết rồi.
Chàng nhảy nghiêng qua bên trái, nhát đao đó rơi vào chỗ không, mười một gã trong nhà máy xay lúa liền vây Đoàn Dự lại, đao kiếm cùng vung lên đâm chém. Đoàn Dự kêu lớn:
– Vương cô nương, thôi đành để kiếp sau gặp lại nhau. Đoàn Dự này bốn bề nghe hát tiếng Sở,(17.3) thân mình khó mà lo cho xong, chỉ còn nước xuống suối vàng trước đợi nàng.
Miệng chàng nói năng xí xố, trong cảnh thập phần nguy hiểm nhưng chân vẫn cứ theo Lăng Ba Vi Bộ bước đi thật là xảo diệu. Vương Ngữ Yên xem mà xuất thần cất tiếng hỏi:
– Đoàn công tử, anh bước theo Lăng Ba Vi Bộ đó có phải không? Tôi chỉ mới nghe tên nhưng chưa biết phép đi đó thế nào.
Đoàn Dự vui mừng nói:
– Đúng đó, đúng đó! Cô nương muốn xem thì để tôi từ đầu chí cuối diễn cho cô coi một lượt, chẳng biết có đi hết một vòng không thì đầu tôi đã rơi mất rồi.
Chàng bèn theo bộ pháp trên quyển trục đi lại từ bước đầu tiên. Mười một tên võ sĩ Tây Hạ tay đấm chân đá, múa kiếm vung đao nhưng không cách nào đυ.ng được đến bâu áo chàng. Mười một người miệng kêu rống lên:
– Này, ngươi chặn đầu này.
– Ngươi giữ góc đông bắc, ra tay không có nể nang gì cả.
– Chao ôi, không được, thằng khốn kiếp chui góc này ra rồi.
Đoàn Dự cứ tiến lên một bước, lùi lại một bước, chạy vòng vòng chung quanh guồng nước và chiếc cối xay. Vương Ngữ Yên tuy thông minh học rộng thật nhưng cũng không nhìn ra như thế nào, kêu lên:
– Anh tránh khỏi kẻ địch mới là cần, đừng lo chuyện diễn cho tôi coi.
Đoàn Dự đáp:
– Dịp may chớ bỏ qua! Lúc này không diễn đến khi mạng tôi ô hô ai tai rồi cô có muốn coi cũng không được.
Chàng chẳng để ý gì đến sống chết, chỉ mong sao diễn được Lăng Ba Vi Bộ từ đầu chí cuối cho ý trung nhân coi. Ngờ đâu kẻ si tình lại có cái phúc của người tình si, nếu như chàng cứ đợi địch nhân tấn công rồi mới dùng bộ pháp để né tránh, một là chàng không biết võ công, đối phương là cao thủ ra chiêu khi hư khi thực, biến hóa không biết đâu mà lường, chàng cố ý tránh né thì không sao kịp, thứ nữa kẻ địch có đến mười một người, tránh được người thứ nhất thì lại trúng phải người thứ hai, mà có tránh được người thứ hai thì cũng bị người thứ ba đánh trúng.
Thế nhưng chàng chỉ lo đi theo bộ pháp của mình, đối phương làm gì không để ý tới thành ra cả mười một người cùng đuổi theo tấn công chàng. Môn Lăng Ba Vi Bộ này mỗi bước đều đi vào chỗ địch nhân không thể nào ngờ tới, thành ra người ngoài tưởng chàng đi về hướng đông thì đến khi bước thân hình lại chuyển về hướng tây bắc. Mười một người càng đánh càng nhanh, thế nhưng chiêu nào chiêu nấy, mười phần đến chín tấn công vào người bên mình còn một phần thì vào khoảng không.
Tên Giáp, tên Ất, tên Bính thấy Đoàn Dự đứng ở bên cạnh chiếc guồng quay lập tức quyền cước, đao kiếm đều đón trước chỗ chàng sắp tới, còn tên Đinh, tên Mậu, tên Kỷ thì tấn công thẳng vào nơi chàng đang đứng. Đoàn Dự thân hình tránh qua đột nhiên chuyển hướng, binh binh boong boong, leng keng loảng xoảng, Gáp, Ất, Bính, Đinh… người nào cũng giơ binh khí lên, kẻ nọ chém vào kẻ kia, kẻ kia đυ.ng phải kẻ này, có mấy tên chân tay chậm lụt lại bị chính bên mình đả thương.
Vương Ngữ Yên chỉ coi vài chiêu đã hiểu được nguyên lý kêu lên:
– Đoàn công tử, cước bộ của anh thật là phức tạp, khéo léo, coi một lần chưa hiểu rõ. Anh đi hết một vòng, đi thêm vòng nữa được không?
Đoàn Dự đáp:
– Được chứ, cô bảo sao tôi làm vậy.
Thế là chàng sau khi đi hết tám lần tám sáu mươi tư quẻ lại từ đầu trở lại. Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: “Đoàn công tử tính mạng nhất thời không có gì nguy hiểm nhưng làm sao để thoát được khốn cảnh đây? Ta nửa thân trên cởi trần, xấu hổ chết đi được. Phải tìm cách nào chỉ điểm Đoàn công tử gϊếŧ sạch mười một tên địch mới xong.”
Nàng nghĩ thế không quan sát bộ pháp của Đoàn Dự nữa mà quay sang quan sát võ công gia số của mười một tên kia. Bỗng nghe cạch một tiếng, có ai đó gác chiếc thang vào thì ra một tên võ sĩ Tây Hạ định trèo lên.
Mười một tên đánh với Đoàn Dự lâu không thắng tên chỉ huy bèn sai một tên hạ thuộc trèo lên bắt Vương Ngữ Yên trước rồi tính sau.
Vương Ngữ Yên kinh hãi kêu lên:
– Chết rồi!
Đoàn Dự ngẩng đầu nhìn lên thấy tên võ sĩ Tây Hạ đang trèo lên thang vội hỏi:
– Đánh vào chỗ nào?
Vương Ngữ Yên nói:
– Chộp vào huyệt Chí Thất là hay nhất.
Đoàn Dự liền xông tới, giơ tay chộp ngay huyệt Chí Thất ở ngang lưng y, nhưng không biết phải làm cách nào nên tiện tay lẳng một cái, khéo làm sao vứt y trúng ngay vào cái cối giã gạo. Chiếc chày đá nặng hai trăm cân do guồng nước vận chuyển, thóc trong cối đã biến thành bột từ bao giờ nhưng vì không ai trông coi nên chiếc chày vẫn cứ tiếp tục giã không ngừng. Tên võ sĩ Tây Hạ vừa ngã vào trong cối, chiếc chày liền rơi xuống, nghe bình một tiếng đánh y vỡ đầu, máu me tung tóe trộn vào trong bột gạo.
Gã cao thủ Tây Hạ vẫn thúc giục đàn em, lại có ba tên võ sĩ tranh nhau lên thang. Vương Ngữ Yên kêu lên:
– Cứ thế mà làm!
Đoàn Dự giơ tay chộp huyệt Chí Thất một tên khác, sử kình ném ra lại vứt y vào trong cối. Lần này chàng cố ý vứt vào dụng sức không được khéo léo như lần trước, chiếc chày giã trúng ngay hông y, gã võ sĩ Tây Hạ rú lên một tiếng nghe rợn người, nhất thời chưa chết hẳn, cứ mỗi chày rơi xuống lại rống lên thảm thiết.
Đoàn Dự chưng hửng, nhìn lại thấy hai tên võ sĩ Tây Hạ đã trèo lên thang, kinh hoảng kêu lên:
– Không được, trở xuống mau.
Chàng hoảng hốt vung ngón tay trái điểm lung tung, chân khí bùng ra, uy lực của Lục Mạch Thần Kiếm có dịp phát xuất, vèo vèo hai tiếng trúng ngay lưng hai gã kia, lập tức rơi bịch xuống đất.
Bảy tên võ sĩ Tây Hạ còn lại thấy Đoàn Dự chỉ hư điểm đã gϊếŧ được người, công phu đó quả chưa từng nghe nói tới. Bọn chúng có biết đâu môn công phu của Đoàn Dự không phải tòng tâm sở dục, khi muốn sử dụng có khi lại không ra còn khi gấp gáp làm ẩu làm liều thì lại công hiệu. Bảy người càng nghĩ càng sợ, ai nấy chột dạ nhưng bỏ chạy thì lại không đành lòng. Vương Ngữ Yên từ trên cao nhìn xuống rõ ràng mọi việc thấy bên địch tuy chỉ có bảy tên nhưng trong số đó ba người võ công gọi là bậc khá, còn tên Tây Hạ nọ đứng chỉ huy hẳn là đầu não của cả bọn nên kêu lên:
– Đoàn công tử, làm cách nào đánh được vào huyệt Ngọc Trẩm và huyệt Thiên Trụ ở sau đầu tên mặc áo vàng đội mũ da kia gϊếŧ y trước.
Đoàn Dự đáp:
– Cẩn tuân mệnh lệnh cô nương.
Gã Tây Hạ kinh hãi nghĩ thầm: “Hai huyệt Ngọc Trẩm và Thiên Trụ chính là hai chỗ nhược của ta, sao con bé này lại biết nhỉ?” Y thấy Đoàn Dự xông lên, lập tức vung đơn đao chém ngang không cho chàng đến gần. Đoàn Dự liên tiếp xông lên mấy lần nhưng không thể nào lòn ra sau lưng y được, lại suýt nữa bị đao của y chém trúng. Cũng tại gã này nghe Vương Ngữ Yên chỉ điểm chỗ nhược đằng sau lưng mình nên hết sức cẩn thận gìn giữ phía sau đầu, nếu không Đoàn Dự đã bị nguy hiểm rồi. Đoàn Dự kêu lên:
– Vương cô nương, gã này lợi hại quá, tôi không cách nào lẻn ra sau lưng y được.
Vương Ngữ Yên nói:
– Gã mặc áo màu xám, chỗ nhược là ở huyệt Liêm Tuyền trên cổ. Còn gã có râu vàng kia tôi không nhìn ra võ công gia số của y, anh đâm vài chỉ vào ngực y xem thế nào.
Đoàn Dự đáp:
– Tuân lệnh!
Chàng liền vung ngón tay điểm vào ngực y. Chàng tuy ra chiêu đúng thực nhưng hoàn toàn không có chút kình lực nào. Thế nhưng gã râu vàng nào có biết, y vội vàng rùn người xuống tránh luôn ba ngón tay, đến khi Đoàn Dự điểm lần thứ tư, y liền nhảy vọt lên, từ trên cao tấn công xuống, chưởng lực lợi hại bao trùm toàn thân Đoàn Dự.
Đoàn Dự cảm thấy tức ngực khó thở, đầu óc choáng váng, hết sức kinh hãi, nhắm tịt mắt lại vung tay điểm lung tung, vù vù liên tiếp, Thiếu Thương, Thương Dương, Trung Xung, Quan Xung, Thiếu Xung, Thiếu Trạch cả sáu mạch thần kiếm đều tung ra, gã râu vàng bị thủng sáu cái lỗ nhưng chưởng thế chưa tiêu giảm, nghe bụp một tiếng chưởng vẫn đánh trúng đầu vai Đoàn Dự.
Khi đó chân khí trong người Đoàn Dự đang bùng lên, chưởng đó tuy mạnh mẽ thật nhưng bị nội lực hồn hậu của chàng đẩy ra nên không bị thương chút nào, ngược lại còn đẩy gã râu vàng văng ra xa cả trượng.
Vương Ngữ Yên đâu biết chàng hoàn toàn không sao cả, kinh hoàng kêu lên:
– Đoàn công tử, anh không sao chứ? Có bị thương không?
Đoàn Dự hé mắt nhìn thấy gã râu vàng nằm thẳng cẳng dưới đất, trên ngực dưới bụng sáu cái lỗ máu phun vọt ra, mặt mày hung dữ, mắt vẫn mở trừng trừng hầm hầm nhìn mình tưởng như chưa chết hẳn. Đoàn Dự sợ đến tim đập thình thình, kêu lên:
– Ta đâu có muốn gϊếŧ ngươi, tại ngươi cả… tại ngươi xông vào đánh ta.
Chân chàng vẫn bước theo Lăng Ba Vi Bộ, trong căn phòng đi lại thật nhanh, hai tay vòng lại vái chào, nói với sáu người còn lại:
– Các vị anh hùng hảo hán, Đoàn Dự này cùng quí vị ngày xưa vô oán, gần đây vô cừu, xin mở một đường sống cho tại hạ đi nơi khác. Ta… ta… thực không muốn gϊếŧ ai cả nhưng làm… làm chết bấy nhiêu người, quả thực hết sức khổ tâm. Tại hạ thực là tàn nhẫn, các ông mau chạy đi, cứ coi như Đoàn Dự này thua rồi, xin quí vị nhẹ tay một chút.
Chàng vừa chuyển mình thấy một võ sĩ Tây Hạ đứng ngay trước cửa, không biết tiến vào từ bao giờ. Người đó thân hình tầm thước ăn mặc giống hệt những tên kia, có điều mặt mày vàng ệch, trơ trơ như đá chẳng khác gì một cái xác chết. Đoàn Dự thấy lạnh cả người nghĩ thầm: “Không biết người hay quỉ đây? Không lẽ… không lẽ… của những võ sĩ Tây Hạ bị ta gϊếŧ hồn ma không tan nên hiện ra đòi mạng?”. Chàng run run hỏi:
– Ngươi… ngươi là ai? Định… định làm gì?
Gã võ sĩ Tây Hạ kia cứ đứng sừng sững không trả lời, cũng chẳng di động. Đoàn Dự nghiêng qua chộp trúng ngay huyệt Chí Thất nơi hông một gã võ sĩ ném luôn vào quái nhân kia. Người nọ chỉ hơi lách qua, nghe bình một tiếng, gã kia lao luôn vào tường, vỡ đầu chết ngay. Đoàn Dự thở hắt ra một hơi cố gượng nói:
– Ngươi là người chứ nào có phải ma.
Khi đó ngoài quái khách vừa mới đến, bọn võ sĩ Tây Hạ chỉ còn lại có năm người, trong đó chỉ có một người Tây Hạ và một người Hán là hảo thủ trong Nhất Phẩm Đường. Ba gã còn lại võ công tầm thường thấy bên mình càng đành càng hao, đứa nào cũng chột dạ chỉ muốn bỏ chạy, một đứa liền đi đến đẩy cửa. Gã hảo thủ Tây Hạ liền quát lớn:
– Làm gì đó?
Soẹt soẹt soẹt ba nhát liền, y xông vào chém Đoàn Dự. Đoàn Dự thấy ánh sáng xanh lấp loáng, thanh đao sắc bén cứ hoa lên trước mặt, không biết lúc nào sẽ trúng vào người mình, trong bụng hãi lắm kêu lên:
– Ngươi… ngươi ngang ngược như thế, ta mà đánh vào huyệt Ngọc Trẩm và huyệt Thiên Trụ là ngươi không tránh nổi đâu, ta khuyên ngươi… ngươi khôn hồn thì rút lui đi, tất cả mỗi người một nẻo là hay nhất.
Đao chiêu càng lúc càng cấp bách tiến gần đến những nơi yếu hại của Đoàn Dự. Nếu như Đoàn Dự không gia tăng tốc độ đôi chân thì chỉ một đao đã lấy mạng chàng rồi. Gã hảo thủ người Hán vẫn đứng ở đằng sau, bây giờ thấy Đoàn Dự hết lời cầu khẩn, chỉ một mực tránh né không còn cách nào trả đòn, chợt nghĩ ra một cách liền đi đến bên cạnh cái cối đá, bốc một nắm bột gạo thật mịn, ném luôn vào mặt Đoàn Dự. Đoàn Dự bộ pháp xảo diệu cho nên y ném không trúng được, gã người Hán cứ hết nắm này tới nắm khác ném tới khiến trong trong phòng bột cám bay tung trong chốc lát chẳng khác gì sương khói. Đoàn Dự lớn tiếng kêu:
– Chao ôi! Chao ôi! Ta không thấy gì hết.
Vương Ngữ Yên thấy tình hình cực kỳ nguy hiểm, nghĩ bụng Đoàn Dự sở dĩ có thể chống cự được với mấy tên hảo thủ toàn nhờ vào bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ cực kỳ thần diệu. Địch nhân công kích phát chiêu cũng chỉ vì tưởng chàng tiến lên, ngờ đâu chàng lại thụt lùi nên binh khí quyền cước chỉ cách một chút xíu, còn bây giờ trong nhà bột cám bay mù mịt không ai còn có thể cố ý ra chiêu, bọn võ sĩ kia chỉ cần xông lên không cần biết Đoàn Dự ở đâu, cứ việc đâm chém ắt sẽ chặt chàng ra thành mấy chục mảnh ngay.
Hai mắt Đoàn Dự bị trúng phải bột gạo, không sao mở ra được, hết sức nhảy lên rơi xuống bên cạnh guồng quay nước, bám được phiến gỗ kéo lên cao. Chỉ nghe “a a” hai tiếng thảm thiết, hai tên võ sĩ Tây Hạ đã bị tên hảo thủ chém nhầm chết tươi. Tiếp theo là tiếng loảng xoảng, có người quát lên:
– Ta đây!
Lại một người khác nói:
– Cẩn thận, ta đó!
Đao kiếm hai gã hảo thủ Tây Hạ và người Hán chạm nhau, trao đổi mấy chiêu, kế đó có tiếng kêu lên thảm thiết, một tên võ sĩ Tây Hạ không biết bị ai đá trúng chỗ yếu hại, bay vọt ra ngoài, trước khi chết còn rú lên khiến cho Đoàn Dự nổi da gà, run lên bần bật. Chàng run run nói:
– Các ngươi càng lúc càng ít người, đánh nữa làm gì? Gϊếŧ người có ích chi đâu, ta cầu xin các ngươi liệu có được không?
Gã người Hán nghe tiếng nhận được phương vị, tay phải vung lên, một mũi cương tiêu phóng vào người chàng. Mũi tiêu đó thật chuẩn xác nhưng guồng nước chuyển động luôn luôn, khi bay tới nơi thì Đoàn Dự đã tụt xuống rồi, nghe bụp một tiếng đã ghim tay áo chàng vào bản gỗ. Đoàn Dự kinh hãi nghĩ thầm: “Ta không biết cách tránh ám khí, địch nhân bắn cương tiêu tụ tiễn thì thật hết đường.” Chàng sợ quá tay bủn rủn tay lỏng ra nghe vù một tiếng đã rơi ngay xuống.
Gã người Hán kia trong đám mờ mờ trông thấy chàng rơi, vội xông ra toan chụp lấy. Đoàn Dự nhớ Vương Ngữ Yên bảo mình điểm vào huyệt Liêm Tuyền nhưng vì đang lúc hoảng loạn, tuy nhận ra huyệt nhưng bình thời không tập luyện nên huyệt Liêm Tuyền chẳng trúng, lại lệch sang tả, trật xuống dưới, điểm trúng huyệt Khí Hộ. Huyệt Khí Hộ là tiếu huyệt, gã kia chân khí chạy ngược nhịn không nổi cười lên sằng sặc. Y hết kiếm nọ đến kiếm kia đâm Đoàn Dự mà mồm thì vẫn cứ hi hi, ha ha, hích hích… cười mãi không thôi.
Gã hảo thủ Tây Hạ bèn hỏi:
– Dung huynh cười gì đó?
Gã người Hán không sao trả lời được, vẫn tiếp tục cười sằng sặc. Gã Tây Hạ không hiểu nguyên do bực tức nói:
– Đại địch ở trước mặt, ngươi còn làm trò quỉ quái gì thế?
Gã người Hán đáp:
– Ha ha, ta… cái đó… ha ha, hi hi…
Y vung kiếm lên đâm vào sau lưng Đoàn Dự. Đoàn Dự nghiêng qua bên trái, gã Tây Hạ kia mờ mờ nhìn không rõ, cũng lại tránh qua cùng bên, hai người đυ.ng phải nhau một cái đích đáng.
Gã Tây Hạ vừa đυ.ng trúng Đoàn Dự, tay trái liền lật một cái, sử dụng cầm nã thủ nắm ngay được cánh tay chàng. Y thấy đối phương sở trường là ở bộ pháp, nay nắm được đúng là dịp may, tay phải liền bỏ đơn đao xuống, chộp cổ tay trái Đoàn Dự. Đoàn Dự kêu lên:
– Ôi thôi! Ôi thôi!
Chàng hết sức dãy dụa nhưng gã Tây Hạ kia hai tay chẳng khác gì hai gọng kìm làm sao thoát ra được? Gã người Hán thấy dịp may liền giơ kiếm lên nhắm ngay lưng Đoàn Dự đâm tới. Gã Tây Hạ nghĩ thầm: “Không xong! Nếu như y đâm vào mấy tấc là lấy mạng được địch nhân nhưng nếu không coi nghĩa khí vào đâu lại muốn công lao hoàn toàn về phần mình, đâm suốt qua luôn thì có phải chết luôn cả mình không.” Nghĩ thế y bèn buông tay Đoàn Dự lùi lại phía sau.
Gã người Hán vẫn cười sằng sặc, tiến lên một bước lại toan giơ kiếm đâm thêm lần nữa, đột nhiên nghe bình một tiếng, chiếc guồng nước đập luôn vào sau ót y khiến y ngã lăn ra bất tỉnh. Gã người Hán đó tuy đã ngất xỉu rồi nhưng chưa tắt thở, vẫn cười sằng sặc liên hồi nhưng hữu khí vô lực nên giọng cười nghe thật quái dị. Chiếc guồng nước chầm chậm quay đi, bản gỗ thứ hai lại bình một tiếng đập vào ngực y khiến cho tiếng cười nhỏ đi một chút, cứ như thế bảy tám lần thì tiếng cười của y chỉ còn ú ớ như người mơ ngủ mà thôi.
Vương Ngữ Yên thấy Đoàn Dự bị bắt không cách nào thoát thân được, trong bụng hết sức bồn chồn, lại nghĩ đến ngay trước cửa có một gã Tây Hạ mặt mày dễ sợ đứng chắn lối, y chỉ vung đao kiếm lên là gϊếŧ được Đoàn Dự ngay. Nàng kinh hoàng kêu lên:
– Các ngươi không được hại mạng Đoàn công tử, chúng ta… chúng ta để từ từ thương lượng sau.
Gã Tây Hạ kia vẫn nắm chặt Đoàn Dự, tay phải chặn ngang hết sức ép vào ngực chàng định cho chàng gãy xương đứt gân hoặc cho ngộp thở mà chết. Đoàn Dự hết sức sợ hãi chàng đang bị nắm chặt cổ tay trái và cánh tay phải, công phu Bắc Minh Thần Công để hút chân khí địch thủ không sử dụng được, chỉ đành giơ ngón tay trái ra điểm lung tung nhưng chỉ rơi vào khoảng không, lại thấy áp lực trên ngực mỗi lúc một nặng, dần dần không thở nổi nữa.
Đang cơn nguy cấp, bỗng nghe vù vù mấy tiếng, gã hảo thủ Tây Hạ kia “a” lên một tiếng, kêu:
– Giỏi thật! Rồi ra ngươi cũng điểm trúng… trúng huyệt Ngọc Trẩm của ta rồi…
Hai tay y từ từ lơi ra, đầu nghẹo qua một bên, nằm gục vào tường mà chết. Đoàn Dự lạ quá, lật y ra coi quả nhiên nơi huyệt Ngọc Trẩm của y có một lỗ nhỏ, máu tươi vẫn ri rỉ chảy ra, chính là bị Lục Mạch Thần Kiếm của mình đâm phải. Chàng có ngờ đâu khi đến lúc khẩn cấp quan đầu, công lực ngưng tụ phóng ra, chân khí đυ.ng vào tường, dội ngược trở lại trúng ngay sau ót gã Tây Hạ. Cả thảy Đoàn Dự điểm đến mấy chục lần, đυ.ng phải vách đều bật trở lại vào lưng đối phương. Thế nhưng gã Tây Hạ kia công lực thật cao mà chân khí bật lại thì lại yếu nên không tổn thương y được chút nào, chỉ có lần sau cùng may sao trúng ngay huyệt Ngọc Trẩm. Huyệt Ngọc Trẩm là chỗ nhược rất là mỏng manh mềm mại, chân khí tuy yếu vẫn khiến cho y phải bỏ mạng.
Đoàn Dự vừa mừng vừa sợ vội bỏ xác gã Tây Hạ kia xuống kêu lên:
– Vương cô nương, Vương cô nương! Địch nhân chết hết rồi!
Bỗng từ phía sau có tiếng người lạnh như băng:
– Chưa chắc đã chết hết đâu!
Đoàn Dự kinh hãi quay đầu lại thấy đó chính là gã võ sĩ Tây Hạ trông như người gỗ kia nghĩ thầm: “Ta quên khuấy ngươi đi nhưng ngươi võ công tầm thường, ta chỉ cần chộp vào huyệt Chí Thất là gϊếŧ được ngươi ngay!” Nghĩ thế chàng bèn cười nói:
– Lão huynh mau đi đi, ta không gϊếŧ ngươi đâu.
Gã kia hỏi lại:
– Liệu ngươi có đủ tài để gϊếŧ ta không nào?
Giọng nói y cực kỳ ngạo mạn. Đoàn Dự quả không muốn gϊếŧ người thêm nên vòng tay nói:
– Tại hạ không phải là đối thủ của các hạ, làm ơn thủ hạ dung tình, tha cho tôi.
Gã võ sĩ Tây Hạ nói:
– Mấy câu của ngươi nói trông biết ngay là giả vờ, hoàn toàn không có ý cầu ta tha cho. Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm của nhà họ Đoàn nổi danh thiên hạ, lại được vị cô nương kia chỉ điểm yếu quyết, quả là ghê gớm. Để ta xin lãnh giáo cao chiêu của các hạ.
Mấy câu đó từng chữ một nói ra, tiếng nào tiếng ấy đều bình bình không âm thanh nào cao âm thanh nào thấp, không lên giọng xuống giọng, nghe thật chối tai hẳn y là người ngoại quốc, tuy biết tiếng Hán, từ ngữ cú pháp không sai nhưng âm điệu thật là ngượng nghịu.
Đoàn Dự trời sinh không thích võ công, hôm nay ra tay gϊếŧ bao nhiêu là người chẳng qua cũng là tình thế bắt buộc, không còn biết làm cách nào hơn nói tới đánh nhau thì nếu miễn được thì chàng chịu ngay, lập tức vái một vái thật sâu nói hết sức thành khẩn:
– Các hạ chê trách thật đúng, tại hạ cầu xin tha thứ không được thành kính vậy xin tạ tội. Tại hạ chưa từng học võ công, mới rồi làm hại đến mạng người, chẳng qua là nhờ may chỉ xin được bảo toàn tính mạng là mừng lắm rồi đâu dám sính cường tranh thắng với ai?
Gã võ sĩ Tây Hạ cười khẩy mấy tiếng, nói:
– Ngươi chưa từng học võ công, vậy mà cất tay đã gϊếŧ bốn cao thủ của Nhất Phẩm Đường, lại gϊếŧ thêm mười một võ sĩ khác. Nếu như học võ rồi thì trong võ lâm còn ai sống được với ngươi nữa?
Đoàn Dự từ đông qua tây đảo mắt một vòng thấy quả trong nhà máy xay lúa này người chết nằm ngang dọc, ai nấy trên người dính đầy máu me, trong lòng quả thực xúc động ôm mặt kêu lên:
– Sao… sao tôi lại gϊếŧ nhiều người thế này? Tôi… tôi nào có nghĩ đến chuyện gϊếŧ ai đâu, làm sao đây? Làm sao đây?
Người kia cười nhạt mấy tiếng liếc nhìn chàng xem mấy câu nói đó có thực lòng không. Đoàn Dự nhỏ lệ nói:
– Những người này ai là chẳng có cha mẹ vợ con, mới đây người nào cũng như rồng như hổ, bây giờ bị tôi gϊếŧ cả rồi, tôi… tôi… làm sao tạ lỗi cùng họ được?