Triệu Tinh Ngôn không biết chuyện gì đã xảy ra với Lai Sâm.
Chàng trai này rất đẹp trai, bình thường da ngăm đen khỏe mạnh, nhưng khi mặc áo bệnh nhân lại toát lên một vẻ đẹp mong manh.
Mới đêm hôm trước, khi cậu ta trong lúc gặp nguy hiểm, mối quan tâm đầu tiên của cậu chính là sự an toàn của cô.
Nhưng bây giờ cậu ta lại nói rằng, cậu ta không cần tình cảm của cô.
Cậu ta giống như một trò chơi ghép hình bị cắt thành nhiều mảnh, khiến cô khó phân biệt được đâu mới thực sự là cậu ta.
Khi cô đang cố sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau, thì đồn cảnh sát, đã thông báo với cô về quá trình điều tra của vụ án.
Lưới điện ban đầu được lắp đặt xung quanh các trại tị nạn để ngăn người tị nạn trốn ra ngoài và làm phiền người dân. Ai đó đã đào một cái hố ở một góc khuất, và những người đó đã trốn thoát ra từ cái hố này.
Giống như Lai Sâm, họ đều chạy trốn khỏi các quốc đảo lân cận, họ thường thấy Lai Sâm nhìn họ từ xa qua lưới điện và cho rằng đó là một hành động khıêυ khí©h nên đã ôm hận.
Chờ đã, Lai Sâm cũng là một người tị nạn ư?
“Ừ, cậu ta không thích nhắc đến điều đó, nhưng mọi người trên đảo đều biết.” Cảnh sát cũng không nói thêm quá nhiều, chuyển đề tài, “Visa của cô hết hạn rồi, mau thu dọn hành lý rời đi."
Cô kéo vali chờ người đến đón, mưa ở vịnh Gia Ngư nói rơi là rơi, nhỏ từng giọt vào trái tim cô xen lẫn nỗi uất ức. Cô tìm một cái đình để trú mưa, bên đường tiếng hát của đám trẻ con thong dong vọng đến, hệt như ngày đầu tiên cô đến.
Lần này, Triệu Tinh Ngôn cuối cùng đã nghe rõ ràng những gì đám trẻ đang hát.
"Một vì sao, hai vì sao, Thiên Lang Tinh từ biển đến, phá tan giấc mộng của ta, chiếm lấy ngôi nhà của ta, mài dao ken két bắn Thiên Lang."
Thiên Lang Tinh, người tị nạn, Lai Sâm.
Triệu Tinh Ngôn dường như đã nắm giữ được một sợi dây liên kết, đã đến lúc kết nối các mảnh ghép lại với nhau.
Tuy nhiên, có một cuộc điện thoại đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, gia đình đã báo cho cô một tin xấu - cha cô bị kết tội hối lộ và đã phải ngồi tù.