Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)

“Tướng quân! Tướng quân báo thù cho chúng ta a!” Binh lính ai thán vừa lau máu tươi nơi khóe miệng vừa lên án.

Đây là tướng quân của bọn hắn? Thảm . Vệ Tử Quân phục hồi tinh thần lại giơ chân muốn chạy.

Tiếc rằng chạy cũng không chạy được, lại chạy thêm hai bước, thấy chân mình đang chạy như bay nhưng sao vẫn giậm chân tại chỗ? Nhất cúi đầu, mới giật mình thấy áo bị người nắm, nhấc cả người mình khỏi mặt đất, nhất thời mắt choáng váng.

Này, này cũng quá dọa người . Ngay cả dũng khí phản kháng đều không có.

Kia tướng quân gặp Vệ Tử Quân dừng lại bước chân đang chạy ở không trung, liền đem nàng buông xuống dưới.

Vệ Tử Quân chân chạm đất ,xấu hổ không chịu nổi, ôm quyết tâm liều chết hướng người trước mặt đánh tới.

Nàng muốn đem mắt hắn đánh cho u bầm để không thấy người khác, sau đó chạy trốn.

Không dự đoán được người nọ tay phải nhẹ nhàng vừa nhấc, liền bắt được thế tới hung mãnh nắm đấm.

Vệ Tử Quân cuống quít rút nhanh nắm đấm, tiếc rằng kéo cũng kéo không trở về, đánh tới cũng không đánh tới được. Liền như vậy bị nhân nắm bắt, vô luận như thế nào lay động lại không chút sứt mẻ.

Bất giác máu dồn lên, lại thấy mọi người xung quanh ánh mắt chế giễu, gương mặt trắng bệch đột nhiên trở nên hồng một mảnh.

Thật sự là không mặt mũi sống!

Đầu càng cúi càng thấp, nhiều người xem như vậy! Quả thực là quăng chết người!

Vị tướng quân nhìn nàng cúi đầu hai má đỏ bừng nhất thời cười ha ha đứng lên.

“Đây là các ngươi nói gian tế? Ha ha ha ha… Hắn làm gian tế không phải muốn cười tử người trong thiên hạ! ?”

Vệ Tử Quân nghe nói, tâm sinh tức giận, nàng khó coi như vậy sao, ngay cả tư cách làm gian tế cũng không có? Không khỏi nâng lên đầu đà điểu trợn mắt nhìn, hung hăng trừng hướng trước mặt nhân.



Nháy mắt, liền bình tĩnh lại, điều chỉnh nỗi lòng, tránh cho chính mình luống cuống. Người này không đơn giản, không thể lỗ mãng, vạn nhất chính mình có cái không hay xảy ra chỉ sợ sẽ liên lụy đến sư phụ cùng Điệt Vân, không nên vì chuyện nhỏ làm hỏng đại sự.

Nghĩ đến đây, thu hồi ánh mắt phẫn nộ, đối với trước mặt nhân bày ra khuôn mặt tươi cười.”Tướng quân cứ cầm thế mà không buông ra, có hay không quá mệt mỏi? Nếu Trần tướng quân cũng không tin tại hạ là gian tế, xin mời tướng quân thả Vệ mỗ đi.”

“Ngươi biết ta họ Trần?” Kia tướng quân rất là kinh ngạc, thô quảng mi run lên .

“Phải, thường nghe gia tổ nhắc tới, nói tướng quân chẳng những anh dũng, còn là người nhân hậu, cho nên muốn không biết cũng không được, vừa mới nghe thủ vệ gọi tướng quân, cho nên Vệ mỗ đoán tất là Trần tướng quân !”

Cái cờ to rêu rao kia thật sự là có ích. Phàm là người ai mà không muốn nghe lời hay, một vài câu khen ngợi luôn luôn hữu dụng.

“Vậy công tử cùng bản tướng quân chẳng lẽ có thù oán?” Trần tướng quân hỏi.

“Tướng quân sao lại nói vậy? Tại hạ cùng tướng quân lần đầu gặp mặt làm sao thù hận?”

“Nếu không thù, vì sao quyền kia hung ác như vậy, nếu không bắt lấy ngươi, chỉ sợ ta sẽ mù.”

“A ~~~ ha ha.” Vệ Tử Quân xấu hổ cười gượng hai tiếng.”Tướng quân hiểu lầm , đó là bởi vì Vệ mỗ nghe gia tổ nói, tướng quân võ nghệ cao cường, rất ít đối thủ, cho nên nhất thời tò mò, cả gan thử xem thân thủ của tướng quân.”

Kia Trần tướng quân tựa hồ sớm nghe ra lời nói xằng bậy của nàng có bao nhiêu chân thật, cho nên cũng không để ý tới của nàng trả lời, chính là nắm chặt tay nàng vẫn như cũ không chịu buông ra, ánh mắt lại nhìn nàng từ trên xuống dưới qua lại vài lần.

“Ngươi họ Vệ?”

“Phải, tại hạ họ Vệ tên Tử Quân, đến ở tạm nhà của người thân ở nông thôn, đúng lúc người nhà lại bị bệnh nặng muốn vào thành mua thuốc, không nghĩ lại bị nghi ngờ là gian tế, nhưng mạng người là quan trọng nên không dám trì hoãn, chỉ có thể ương ngạnh, mong rằng tướng quân chớ trách.” Để tránh hắn hỏi tới, nàng đem toàn bộ nói một lần, tuy rằng nói dối, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cho qua.

Vốn tưởng rằng kia tướng quân sẽ hỏi nàng từ nơi nào đến, nàng đã chuẩn bị trước. Nhưng Trần tướng quân cũng không có hỏi tiếp, ngược lại buông ra nắm tay bị siết đến đỏ ửng của nàng.

Xoa tay bị siết đến phát đau, bàn tay chỗ xanh chỗ tím. Trong lòng đem Trần tướng quân mắng vô số lần.

Trần tướng quân nhìn tay Vệ Tử Quân, giương mắt lại thấy vẻ mặt nàng ảo não, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh hiện ra ý cười không kiềm chế được.



“Không thể tưởng được tay của công tử còn non mịn hơn so với tay nữ nhân, nhẹ nhàng một trảo đó vậy mà xanh tím ứ đọng, công tử đang oán Trần mỗ không chịu thương hoa tiếc ngọc phải không?” Trần tướng quân vẻ mặt bỡn cợt nhìn Vệ Tử Quân.

“Vệ mỗ không phải hoa cũng chẳng phải ngọc, không phiền Trần tướng quân thương tiếc!” Trong lòng ngầm bực, nói một người nam nhân vừa hoa vừa ngọc , rõ ràng là đang nhục nhã nàng.

“Ha ha ha ha…” Trần tướng quân mặc dù cười phóng đãng, nhưng không khó nhìn ra trong mắt ý tứ thưởng thức.”Công tử phong thái như vậy, nếu không phải hoa cũng chẳng phải ngọc vậy thì là cái gì?”

“Vệ mỗ chỉ là một người thô thiển!”

“Người thô thiển! Hảo, hảo, vậy Trần mỗ có thể mời người thô thiển như ngươi đến quý phủ làm khách hay không?”

“Ách?” Này chuyển biến làm cho Vệ Tử Quân lắp bắp kinh hãi, không biết người nọ có tâm tư gì. Ngay cả mấy tên binh lính đang chờ chờ tướng quân thay bọn họ báo thù nghe xong cũng ngẩn ngơ.

“Tướng quân nói đùa ,Vệ mỗ là một người thô thiển, sao dám đến phủ Tướng quân quấy rầy.” Mặc dù không rõ ý tứ của hắn, nhưng lời khách khí thì vẫn phải nói.

“Nếu công tử tự hạ mình là người thô thiển, kia Trần mỗ liền càng thô thiển hơn, Trần mỗ thỉnh công tử tất nhiên là thành tâm thành ý, chỉ vì cùng công tử cảm thấy rất hợp ý. Chẳng lẽ Vệ công tử cảm thấy Trần mỗ ra tay quá nặng nên tâm sinh oán hận…”

“Tướng quân sao lại nói vậy, Vệ mỗ tuân theo là được, chỉ là hôm nay có chuyện quan trọng trong người, ngày khác nhất định sẽ tới bái phỏng.” Vệ Tử Quân dừng một chút lại nói: ” Tướng quân đã cho đi, Vệ mỗ như vậy đi trước cáo lui .”

“Hảo.” Trần tướng quân dường như hoàn toàn bị Vệ Tử Quân ngôn ngữ khống chế, nghiêng người nhường đường.

Vệ Tử Quân chắp tay nói lời từ biệt, đi vào trong thành.

“Chậm đã!” Trần tướng quân lại gọi giật ngược.

Vệ Tử Quân dừng bước, cầu mong mọi chuyện đừng phức tạp nữa.

“Ngươi… Nếu là có người làm khó dễ… thì kêu hắn tới tìm ta.” Trần tướng quân có chút gian nan nói, sau khi nói xong lại thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ tướng quân. Vệ mỗ nhớ kỹ.” Vệ Tử Quân chắp tay nói lời cảm tạ, lần này là thật tâm nói lời cảm tạ, nếu thực có chỗ dựa, nàng sẽ tránh được rất nhiều phiền toái, sau này ở đây làm ăn buôn bán cũng sẽ như cá gặp nước.