Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà

Sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Tử Quân hạ sốt, xem ra thuốc này đúng là có hiệu quả. Thấy nàng đứng dậy, tỳ nữ tên là Lan Nhi kia tiến lên hầu hạ rửa mặt chải đầu. Sau khi rửa mặt chải đầu, Vệ Tử Quân đi ra bên ngoài khoang thuyền.

Mặt hồ sáng sớm, có một tầng sương bao phủ, phiêu phiêu miểu miểu, giống như lụa mỏng. Bên bờ dương liễu mông mông lung lung, gió nhẹ thổi đến, cành liễu đung đưa nhẹ nhàng. Trong đầu hiện lên một bức họa Tây Thi cán sa, không khỏi nhớ tới một điệu "cán suối sa", suy tư một lúc, thêm vào vài từ, nhìn mặt sông, khẽ ngâm:

"Mạc mạc khinh hàn cán bích sa, thần vi lạnh lộ tảo yên hà. Ngàn điều vạn lũ đả hồng giáp.

Thắt lưng tế trầm đàn hương hạm đạm, tuyết cơ vẫn là ngọc phương hoa. Lan phức phấn mặt trữ la hoa."

"Những câu thơ này vận luật thật đặc sắc! Tử Quân là tự ngâm chính mình hay sao?" Âm thanh Lý Thiên vang lên ở phía sau.

Hắn đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cách gieo vần này cuối thời Đường mới xuất hiện, Vệ Tử Quân thầm nghĩ.

"Đây là một tên điệu, gọi là" cán suối sa ", ta vừa mới thêm vài từ, rõ ràng ngâm là Trữ La tây thôn càng suối nữ, nhị ca sao lại nói lung tung." Lý Thiên Kỳ đem nàng so sánh với nữ nhân, không phải mình có sơ sẩy gì chứ?

"Tử Quân sao lại nhớ đến Tây Thi?"

"Tức cảnh sinh tình thôi. Nơi này từng là Việt quốc, là cố hương của Tây Thi!" Vệ Tử Quân thở dài.

"Thắt lưng tế trầm đàn hương hạm đạm, tuyết cơ vẫn là ngọc phương hoa. Ta thấy Tứ đệ cũng như thế nha." Lý Thiên Kỳ quét hai mắt ở trên người Vệ Tử Quân, đột nhiên hai tay xoa thắt lưng nàng, "Để ta xem kích thước lưng áo của Tứ đệ."

"Nhị ca -- ngươi làm cái gì vậy?" Vệ Tử Quân cả kinh, bắt lấy hai bàn tay của Lý Thiên Kỳ.

"Tử Quân, sao ngươi lại thấp bé như vậy?" Nhìn vạt áo y phục của mình bị nàng dẫm dưới chân, "Ngươi xấu tính như vậy, đạp lên xiêm y của nhị ca?"

Vệ Tử Quân cúi đầu nhìn tà áo trên người, vừa dài, vừa rộng, vạt áo vừa vặn dài tới mức nàng đang dẫm nát dưới chân, sực nhớ tới phản bác: "Cái gì? Ta thấp bé? Ta trước kia cũng được coi là người cao lớn!"

Quả thực, nàng ở hiện đại cũng xem như là một cô gái cao, chân dài eo nhỏ, thon dài cân xứng, mà nay, dáng người nàng từng kiêu ngạo cư nhiên bị người cười nhạo. Đầu tiên là eo nhỏ, rồi sau đó là chiều cao, thật sự làm cho nàng có chút nhụt chí.

"Cao lớn? Đến đây! Cùng ta so!" Lý Thiên Kỳ đến trước mặt Vệ Tử Quân, "Ngươi xem, trán ngươi mới đến chóp mũi ta, ánh mắt ngươi chỉ có thể nhìn đến cằm của ta. Vóc dáng cao lớn? Ta thấy ngươi so với nữ nhân có lẽ tính là cao lớn."

Vệ Tử Quân bực mình, đang muốn đẩy hắn ra, lúc này thân thuyền nhoáng lên một cái, cả người ngã về phía trước, cái trán đυ.ng vào môi Lý Thiên Kỳ.

Lý Thiên Kỳ cảm nhận được xúc cảm ôn thuận từ trên môi truyền xuống, đáy lòng sinh ra một tia khác thường, nhìn cái đầu dưới mũi kia, rất muốn cúi xuống ôm lấy cái thân hình kia vào lòng, ôm lấy tóc đen kia, hai má kia.



Hắn đây là đang làm gì? Chạm vào mái tóc đen kia, Lý Thiên Kỳ đột nhiên bừng tỉnh.

Nhảy sang một bên, trong lòng rối loạn. Sao lại thế này? Tối hôm qua, hắn thấy tim mình đập mạnh, bắt đầu lo lắng, liền cố ý tránh né, tự nhủ, là do tóc hắn rối tung, nhưng nhìn hắn lúc này vô cùng chỉnh tề, vì sao tim vẫn đập mạnh, chẳng lẽ chính mình.. Có cái ham mê? Không thể nào, điều đó không có khả năng!

"Nhị ca, ngươi làm sao vậy, sao mặt lại hồng như vậy, hay là tối hôm qua cũng nhiễm phong hàn?" Phát giác thần sắc đột nhiên khác thường của hắn, Vệ Tử Quân có chút lo lắng, đi về phía trước, lấy tay xoa trán hắn.

"Không! Không có!" Lý Thiên Kỳ lui lại phía sau mấy bước. "Ha ha, Tử Quân, ngươi còn chưa khỏa hẳn, chúng ta vào trong nghỉ đi." Nói xong xoay người đi vào khoang thuyền.

Vệ Tử Quân không hiểu lời nói cùng hành động của Lý Thiên Kỳ rất buồn bực, lại đoán không ra vì sao, bất giác có chút yêm khí, quay người lại, cũng vào khoang thuyền.

Vừa mới tiến vào khoang thuyền, liền thấy Hinh Hà, "Hinh Hà! Thân thể khỏe hơn chưa?"

"Hinh Hà đa tạ ơn cứu mạng của Vệ công tử!" Hinh Hà nói xong liền quỳ xuống. Vệ Tử Quân vội vàng đỡ lấy Hinh Hà, "Mau đứng lên, chỉ là việc nhỏ, không cần để ở trong lòng, Hinh Hà vì sao phải nhảy hồ? Có việc gì khó xử sao? Không biết Tử Quân có thể giúp Hinh Hà không."

"Đại ân của Vệ công tử, Hinh Hà không biết lấy gì báo đáp, Vệ công tử.." Hinh Hà muốn nói lại thôi, ngón tay túm lấy vạt váy, ngập ngừng không biết nói tiếp như thế nào, rốt cục lấy lại dũng khí, đột nhiên lớn tiếng nói: "Thỉnh vệ công tử thu Hinh Hà đi!"

"Hả?" Vệ Tử Quân nghe vậy kinh hãi, không biết làm thế nào cho phải, thu nàng? Nàng là ý gì? Gả cho mình? Vẫn là..

"Này.. Này.." Đột nhiên gặp tình huống này, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

"Vệ công tử, Hinh Hà vẫn là thân hoàn bích, Hinh Hà nguyện cả đời đi theo công tử, bất kể làm nô làm thϊếp, Hinh Hà cam tâm tình nguyện." Hinh Hà lại quỳ xuống.

"Hinh Hà, mau đứng lên." Vệ Tử Quân nâng Hinh Hà dậy, "Hinh Hà cô nương không cần như thế, Vệ mỗ cứu người chỉ là một cái nhấc tay, cũng không muốn hồi báo gì cả, Hinh Hà cô nương thật sự không cần cảm thấy có gánh nặng gì, lại càng không cần lấy chung thân đại sự ra báo ơn, Vệ mỗ thật không dám nhận."

"Tứ đệ, Hinh Hà cô nương là ái mộ đệ, bằng không nữ nhi sao lại tùy tiện phó thác chung thân!" Liên Ngô đi tới cười nói.

"Lời này rất có lý." Lý Thiên Kỳ cũng tới góp vui, "Hinh Hà là nữ tử tâm cao khí ngạo như vậy, không phải người tùy tiện phó thác mình cho người khác đâu!"

"Nhị ca, nhị tẩu, các người lại giễu cợt tiểu đệ, Hinh Hà chỉ là muốn báo ân, ta lại không cần ân huệ gì, việc này dừng ở đây, không cần nói nữa, ta.. Ta đói bụng, nhanh đi ăn cơm." Vệ Tử Quân nóng lòng chuyển đề tài, muốn đem mấy người đang dây dưa này kéo ra chỗ khác.

Làm thϊếp của nàng? Xem ra nàng giả nam nhân rất thành công, vì sao Lý Thiên Kỳ lại đem nàng hình dung ra nữ nhân? Hẳn là dáng người nàng gầy yếu, thuận miệng nói thôi, nàng là đa tâm.



Thấy Vệ Tử Quân xoay người rời đi, Hinh Hà giữ chặt ống tay áo của nàng, lại quỳ xuống, "Vệ công tử cứu ta!" Trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc.

"Hinh Hà mau đứng dậy, làm sao vậy? Có người muốn hại ngươi?" Vệ Tử Quân cảm thấy sự tình không ổn, nói vậy đó là nguyên nhân nàng nhảy hồ.

"Vệ công tử, thϊếp thân đã không thể ở lại giáo phường nữa, cầu công tử cứu thϊếp thân ra khỏi giáo phường."

"Trong giáo phường có người khi dễ Hinh Hà?" Vệ Tử Quân nhẹ giọng hỏi.

"Là con của Ngô quận huyện thừa Mã Tán Phủ, hắn sớm có lòng muốn chiếm đoạt thϊếp thân, nhiều phen dây dưa, thϊếp thân không muốn theo, hôm qua, lúc du hồ, hắn dùng sức mạnh với thϊếp thân, thϊếp thân không muốn chịu nhục, chỉ có thể lấy cái chết để giữ thân." Nước mắt Hinh Hà ào ào rơi xuống.

Vệ Tử Quân khóc ở trong lòng, than thầm, "Hinh Hà chớ khóc, ta đồng ý với ngươi, chuyện này có đáng gì, chỉ cần nhị ca nói một câu, ngươi liền được tự do." Xoay người tràn ngập chờ mong nhìn về phía Lý Thiên Kỳ, "Nhị ca? Ngươi giúp Hinh Hà đi?"

"Ừ!" Lý Thiên Kỳ từ chối cho ý kiến chỉ ừ một tiếng, "Hinh Hà cô nương sao lại rơi vào giáo phường?"

"Gia gia của Hinh Hà là Hướng công bộ Đỗ viên ngoại thời Tùy, gia tổ chưởng quản nhân viên tạp vụ thổ mộc, vì thế nhà chuyển tới Ngô quận, gia tổ bị chiến loạn làm hại, Đỗ gia cả nhà thê nữ đều bị đưa vào giáo phường sung làm quan kỹ, Hinh Hà cũng là ủy thân nơi đây, nếu muốn thoát thân, đúng là không dễ, cần có hồng ấn văn thư của quan gia."

"Như thế không khó, ta nói với quan gia một tiếng là được, Hinh Hà cũng đừng khổ sở, Tứ đệ ta mềm lòng như nước, ngươi cầu hắn hắn liền đồng ý." Lý Thiên Kỳ thâm thúy liếc Vệ Tử Quân, cười nói.

"Hinh Hà đa tạ ơn cứu giúp của Lý trấn an, Vệ công tử. Chỉ là.." Hinh Hà muốn nói lại thôi, trằn trọc châm chước, "Chỉ là.. Cầu Vệ công tử thu thϊếp thân, thϊếp thân nguyện cả đời làm nô tỳ hầu hạ công tử."

"Ách?" Vốn tưởng rằng việc này đã qua, không ngờ Hinh Hà lại cố chấp như thế, do dự không biết nên từ chối thế nào, chỉ đành đem những lời này nói rõ ràng một chút. "Hinh Hà cô nương, từ nay về sau đã là thân tự do, ta không cần người chăm sóc, ta sẽ giúp cô nương tìm một mối hôn sự tốt, tội gì phải làm nô tỳ, Hinh Hà không nên như vậy."

"Vệ công tử, Hinh Hà là từ giáo phường đi ra, cũng sẽ lại bị dây dưa khó xử, càng không có chỗ để ở, nếu là như thế, không bằng không cứu Hinh Hà." Hinh Hà lại lần nữa quỳ xuống, lần này khăng khăng không đứng dậy.

"Này.. Vậy ngươi theo nhị ca ta được không?" E sợ làm tổn thương lòng mỹ nhân, Vệ Tử Quân cẩn thận thương lượng hỏi, ánh mắt thoáng nhìn Liên Ngô bên cạnh, phát giác lỡ lời, vẻ mặt đau khổ hướng Lý Thiên Kỳ cầu cứu "Này.. Này.. Làm sao bây giờ nhị ca."

Lý Thiên Kỳ mặt không chút thay đổi trầm ngâm một chút, "Hinh Hà, ngươi liền đi theo Liên Ngô đi, chúng ta sẽ đối đãi với ngươi như người nhà, chờ có người tốt, liền giúp ngươi bàn việc hôn nhân." Không biết vì sao, hắn cũng không muốn người khác giữ lấy Tứ đệ của hắn, nữ nhân cũng không được.

Liên Ngô tiến lên nâng Hinh Hà dậy, "Hảo muội tử mau đứng lên đi, cuối cùng cũng có người bầu bạn với ta."

Hinh Hà giương mắt nhìn Vệ Tử Quân, tràn đầy thất vọng, "Tạ trấn an, tạ phu nhân."

Lý Thiên Kỳ cùng Liên Ngô đều hiểu được tâm ý trong ánh mắt của Hinh Hà, nữ tử này đối Tứ đệ có tâm, chỉ là Tứ đệ này tựa hồ không hiểu tình cảm nam nữ, cho nên không rõ, làm hại cô nương nhà người ta tình ý như đổ sông đổ bể, thương tâm tất nhiên là tránh không được.