Cái hôn này không những liên tục dài đằng đẵng, lại giằng co hai khắc chung thời gian (khoảng 30 phút ^^), cho đến khi môi Vệ Tử Quân sưng thật to.
Hai người đứng lên, đột nhiên không biết đối mặt như thế nào, xấu hổ không dám nhìn về phía đối phương. Vệ Tử Quân lấy tay ôm môi phẫn nộ nhìn về phía Lưu Vân Đức, người kia đuối lý cúi đầu, ánh mắt nàng muốn đâm thủng hắn trăm lần.
Như thế này kêu nàng làm sao ra ngoài gặp người? Môi sưng lên như vậy thật sự khó coi. Vệ Tử Quân vẫn lấy tay che môi không dám buông ra.
"Ngươi không cần che, tuy là sưng lên chút, nhưng hồng hồng nhìn vẫn rất đẹp." Lưu Vân Đức giương mắt nhìn Vệ Tử Quân nói, gặp phải một cái ánh mắt sắc bén đằng sau, lại cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đợi cho đến khi khách điếm đóng cửa, đợi cho bọn tiểu nhị đi ngủ, Vệ Tử Quân mới lén lút đi xuống lầu.
"Sao giờ mới đi ra, ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm đi rồi." Âm thanh Lục Lang đột nhiên vang lên khiến nàng hoảng sợ.
"Ngươi định hù chết người sao, tối như vậy mà còn tắt đèn." Vệ Tử Quân cả giận.
"Ta vừa đóng cửa, chuẩn bị đi ngủ. Trễ như vậy còn trở về sao?" Lục Lang hỏi.
"Ừ, Tân nhi đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi, tối hôm nay có một lão nhân cùng một cô gái tới tìm ngươi, ta tưởng ngươi không ở đây, liền nói bọn họ ngày mai lại đến."
"Là bọn họ? Ngày mai bọn họ lại đến liền cho bọn họ ở lại, an bài bọn họ ăn cơm, bảo bọn họ đợi ở đây, chờ ta trở lại."
"Ừ, ta mở cửa cho ngươi."
Vệ Tử Quân vừa nhấc chân ra khỏi cửa, Lục Lang đã kêu lên: "A? Môi của ngươi sao lại sưng lên thế kia?"
"Nói lung tung, đèn l*иg này hỏng rồi." Vệ Tử Quân lên giọng, ngón tay bối rối xoa môi.
"Rõ ràng là sưng lên." Lục Lang không hiểu ý nói tiếp.
"Trở về ngủ đi!" Lại chặn lời Lục Lang, xoay người rời đi.
Ngày thứ hai, Vệ Tử Quân đến điếm sớm, bởi vì lo lắng hai cha con kia không tìm thấy nàng.
Vừa vào cửa, liền gặp Lưu Vân Đức.
Lưu Vân Đức như trước không dám ngẩng đầu, vụиɠ ŧяộʍ liếc Vệ Tử Quân một cái, ngốc cười nói một câu: "Vẫn là hết sưng lên đẹp hơn, ha ha."
"Ngươi lại đây." Vệ Tử Quân bảo Lưu Vân Đức cùng nàng lên lầu.
Vào phòng, đóng cửa phòng. "Ngươi nghĩ xong chưa?"
"Cái gì?" Lưu Vân Đức không biết nàng hỏi cái gì.
"Muốn gϊếŧ người hay là muốn bí tịch." Vệ Tử Quân hỏi.
"Ngươi cảm thấy như thế nào tốt, liền như vậy đi, ta.. Nghe lời ngươi." Lưu Vân Đức có vẻ có chút ngượng ngùng, hơi gục đầu xuống.
Vệ Tử Quân có chút giật mình trước phản ứng của hắn, nghe lời nàng? Không nhẽ thật sự xem nàng là thê tử hắn. Nghĩ đến đây, tức giận đến bật cười.
Lưu Vân Đức kinh hỉ ngẩng đầu, "Ngươi không giận?"
"Nếu ngươi gϊếŧ người ta liền giận!" Vệ Tử Quân lại cười nói.
"Chỉ cần ngươi không giận, ta liền không gϊếŧ người." Lưu Vân Đức nhìn chằm chằm nàng mỉm cười, khóe môi sững sờ.
"Lời này thật sao!" Hoàn toàn không ngờ được, thuận lợi khiến cho nàng hoài nghi, nàng cẩn thận thăm dò biểu tình của khuôn mặt kia, trong lòng vui vẻ, "Ta lập tức đem bí tịch trả ngươi."
"Cứ để ở chỗ ngươi đi." Lưu Vân Đức ngại ngùng lấy tay sờ mũi, "Coi như ta đưa.. cho ngươi.. Vật đính ước đi."
Vệ Tử Quân đang muốn đi lấy bí tịch, nghe thấy lời này bèn dừng lại, ngốc tử này không phải nghĩ đến vừa đính hôn chứ.
Không thể a, đầu óc choáng váng ngăn cản: "Không thể! Đó là vật gia truyền của ngươi, nhất định phải trả lại cho ngươi. Nhưng ngươi nếu muốn giải của khúc mắc của mình, tốt nhất là ngươi đi đến trước mộ bá phụ ngươi nói với hắn, ta tin tưởng hắn sẽ đồng ý, hơn nữa ta lấy tánh mạng đảm bảo, hậu nhân họ Ân tuyệt không làm bị thương người Lưu gia ngươi."
"Cũng là ngươi suy nghĩ chu toàn." Lưu Vân Đức đột nhiên nhăn nhó, hai ngón tay càng không ngừng lộn xộn cùng một chỗ, mắt đảo qua đảo lại, Vệ Tử Quân có chút trố mắt, ngày hôm qua sao hắn uy mãnh như vậy? Sao không thấy hắn ngượng ngùng như thế, người, thật sự là không thể nhìn tướng mạo.
Đến trưa, hai cha con Điệp Nhi đến đây.
Lão bá kia vừa vào cửa, nhìn thấy Vệ Tử Quân ở nội đường, liền tiến lên thi lễ, "Trương lão hán bái kiến công tử, thỉnh công tử thu lưu Điệp Nhi."
"Trương lão bá không cần đa lễ, ta không phải sớm bảo các ngươi tới tìm ta, sao hôm nay mới đến."
"Ai! Là lão già ta xương cốt vô dụng, liên lụy Điệp Nhi, bị bệnh hơn mười ngày, hôm nay mới tốt lên. Nghe nói Vệ công tử mới mở Tụ Vân lâu, rất náo nhiệt, ta liền đem Điệp Nhi đến đây, kêu nàng làm nô tì cho ngươi, giúp ngươi bưng trà rót nước, hầu hạ khách nhân, có ngươi chiếu cố nàng ta cũng liền yên tâm."
"Lão bá, trong điếm này của ta cũng vừa thiếu người trông coi, phòng ăn cũng thiếu người, Điệp Nhi thích cái gì thì làm cái đó đi." Vệ Tử Quân chuyển hướng Điệp Nhi, "Điệp Nhi thích làm cái gì nào, bất luận làm cái gì đều là tiền tiêu vặt hàng tháng ba hào, kiếm việc Điệp Nhi thích làm đi."
Tiền tiêu vặt hàng tháng ba hào ở trong này không cao cũng không thấp, cũng không thể cấp nhiều lắm, bằng không các tiểu nhị khác sẽ có ý kiến.
"Tạ công tử đại ân đại đức, Điệp Nhi nhận một hào liền đủ, Điệp Nhi thầm nghĩ muốn hầu hạ công tử." Điệp Nhi nhỏ giọng nói.
"Ba hào không nhiều lắm, cũng chỉ đủ cho ngươi cùng lão bá có cuộc sống đầy đủ. Chỉ là ta có một thói quen, không cần người khác hầu hạ, ngươi tùy tiện làm việc gì trong điếm đi."
Nàng quả thực không thói quen có người hầu hạ, rất không tiện.
"Công tử là ghét bỏ ta sao?" Điệp Nhi này thật là mau nước mắt, vừa nói như vậy nước mắt đã lưng tròng.
Vệ Tử Quân lại khóc ở trong lòng. "Sao có thể chứ! Nếu Điệp Nhi không sợ vất vả, vậy liền ở bên người ta đi."
Dù sao cũng không dùng nàng làm cái gì, giữ nàng lại bất quá là làm từ thiện thôi.
"Tạ công tử!" Điệp Nhi vui mừng nở nụ cười, khóe mắt còn mang theo lệ quang.
"Lão bá, vậy ngươi không có Điệp Nhi hầu hạ làm sao bây giờ?" Vệ Tử Quân có chút lo lắng cho thân thể lão bá, "Như vậy đi, dù sao ta không ở nơi này, Điệp Nhi liền mỗi ngày giờ Tỵ lại đây, giờ Thân liền trở về chăm sóc cho lão bá, lão bá buổi trưa cứ đến nơi này ăn cơm đi."
"Không thể, công tử, chúng ta không thể lại chịu ân huệ của ngươi, lão hán không thể báo đáp được." Trương lão hán cảm động nói, hai hàng lệ chảy xuống.
"Lão bá lo lắng nhiều rồi, nơi này buổi trưa mọi người trong quán cùng ăn cơm, thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng không ít, yên tâm ở lại đây đi, chỉ là giờ cơm chậm một chút mà thôi, bất quá nơi này đồ ăn rất nhiều, lúc nào cũng có thể điền đầy bụng, lão bá sẽ không chối từ chứ, liền cứ quyết định như vậy đi."
Quá trưa, chỉ còn vài khách nhân, mọi người trong quán liền tụ tập lại một chỗ cùng ăn cơm, hòa thuận vui vẻ. Trương lão hán kia lần đầu nhìn thấy đồ ăn phong phú như thế, không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Vệ công tử thật là người vô cùng lương thiện, bảo lão hán ta báo đáp thế nào đây."
Vệ Tử Quân cười nói: "Lão bá, ngươi ăn nhiều một chút, đừng nói chuyện nữa, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng, Lục Lang, giúp lão bá gắp món ăn."
Lục Lang lên tiếng, thiếu chút nữa đem cái đĩa đều đổ vào chén lão bá.
Sau khi ăn xong, Vệ Tử Quân thong thả đi ra cửa, nhìn ánh tà dương chiếu vào dòng người rộn ràng, nhốn nháo trên đường, giương mắt nhìn hướng chân trời, trong lòng không khỏi cảm thán. Thán vận mệnh thoải mái phập phồng, thán nhân sinh không thể biết trước. Ai có thể đoán trước được một thanh niên tài tuấn, tiền đồ sáng lạn cứ như vậy bị quăng đến cổ đại này? Phía trước có cái gì đang chờ đợi nàng?
Đang thở dài gian, cảm giác bên cạnh có người, quay đầu vừa thấy, đúng là Lưu Vân Đức.
Thấy Lưu Vân Đức nhìn nàng chằm chằm, làm nàng có chút không được tự nhiên, "Ngươi nhìn cái gì? Có việc sao?"
Lưu Vân Đức hàm hậu cười, "Không thể tưởng được ngươi.. thiện lương như thế.. Ta.. Ta.." Ngập ngừng hồi lâu, lại cười ngây ngô một chút, nụ cười hàm hậu cùng bề ngoài anh tuấn một chút cũng không hòa hợp.
Cũng không biết vì sao, từ ngày ấy hôn môi ấy, Lưu Vân Đức thấy nàng là lại ngượng ngùng khờ khạo như vậy, có thể nghĩ, cái hôn môi kia đối với hắn sinh ra ảnh hưởng lớn cỡ nào.