Chương 36: Đời Đời

Ngày Thiên Hoa bắt đầu đón nhận thiên kiếp thì cũng là ngày Hắc Tình quay lại để phục hồi ma tộc. Nơi này dù sao vẫn là tổ ấm và con dân của Hắc gia nàng.

Hàng vạn tinh binh ở bên ngoài sau khi nhìn thấy Hắc Tình cầm ma trượng bước ra, tất cả bọn họ liền quỳ xuống, đồng loạt hô lớn "Chủ thượng"

Kể từ giây phút này, ma tộc sẽ được thay đổi hoàn toàn. Tuyệt đối không được quấy nhiễu nhân tộc, và không được khıêυ khí©h thiên tộc. Phải sống một cuộc sống nước sông không chạm nước giếng.

********

Nửa năm sau, Từ Nhược Tuyên chính thức được toàn quyền cai quản tiên giới.

Từ Nhược Tuyên mặc lam bào, từng bước bước lên Tru Tiên Đài. Ở bên dưới là các thần tiên của nhiều tộc và các môn đồ của các môn phái đều đã đến đầy đủ.

Từ Nhược Tuyên bước đến nơi cao nhất, nàng xoay người, băng lãnh nhìn xuống mọi người đang đứng ở bên dưới.

Giây phút Từ Nhược Tuyên quay người nhìn xuống bọn họ, tất cả đều ôm quyền và cúi đầu, đồng thanh "Băng Ánh Thần"

Sau khi buổi đăng quang của Từ Nhược Tuyên kết thúc êm đẹp, Bạch Dương liền nắm tay Ôn Thuỷ Kiều đi đến một bờ suối. Không nói khổng rằng, bắt nàng phải nhận một chiếc ngọc bội bằng thạch.

Ôn Thuỷ Kiều nhíu mày nhìn ngọc bội trên tay "Ngươi làm gì vậy ?", nàng đã nhận ra đây là loại ngọc bội gì.

Bạch Dương chỉ ngắn gọn đáp "Tặng quà"

Ôn Thuỷ Kiều mỉm cười, nhìn ngọc bội trong tay mà có chút lưu luyến "Ngọc bội tri kỉ … ngươi nên tặng cho người có thể cùng ngươi trò chuyện đời đời", nói xong liền muốn trả lại cho Bạch Dương.

Bạch Dương lập tức nói "Đừng trả, ta sẽ không nhận lại nó"

"…"

Bạch Dương ôn nhu nhìn Ôn Thuỷ Kiều, nắm hai tay nàng "Thuỷ Kiều … hãy luôn giữ miếng ngọc bội này … dù ngươi đi đâu hay ở trong bất kì hình hài nào … ta cũng sẽ tìm được ngươi … tiếp tục làm tri kỉ của ngươi"

Ôn Thuỷ Kiều thoáng xúc động, nhìn Bạch Dương "Ngươi không ngại ta càng ngày càng già đi ? Cũng không ngại phải bắt đầu kết bạn lại với ta hay sao ?"

Ôn Thuỷ Kiều chỉ là người tu tiên, nàng vẫn phải trải qua sinh lão bệnh tử, nàng càng không thể cùng Bạch Dương vui vẻ đời đời. Nàng vẫn sẽ chết đi, rồi bắt đầu một nhân kiếp khác, sẽ không thể mãi mãi nhớ về Bạch Dương.

Bạch Dương lắc đầu, sau đó ôm chặt Ôn Thuỷ Kiều, nước mắt chảy xuống "Cho dù ngươi có già đi thì trong mắt ta, ngươi vẫn là một tiểu mĩ nhân của mười một năm trước. Ta càng mặc kệ ngươi có bao nhiêu kiếp nhân sinh … chỉ cần ta còn tồn tại … ta vẫn sẽ đi tìm ngươi"

Ôn Thuỷ Kiều cũng không kiềm được nước mắt, ôm chặt Bạch Dương hơn "Đồ ngốc", sau đó lại cười nói "Hy vọng kiếp sau, kiếp kiếp sau … rồi kiếp sau nữa … sẽ vẫn là tri kỉ của ngươi, và lại làm tỷ tỷ của Đường Dịch"

Bạch Dương gật đầu "Chắc chắn sẽ như vậy"

********

Ngày hôm nay, các môn đồ của Thiên Phượng phái bị Dung Phượng bắt đi gϊếŧ thuỷ quái ở hồ Tràm.

Dương Vân Ly là môn đồ giỏi ở Thiên Phượng phái, cùng một số đồng môn của nàng, đi xuống nước.

Lâm Tuệ Linh sau một vòng thăm dò dưới nước liền ngoi lên, đi đến nhìn Dương Vân Ly "Sư tỷ, bên dưới không có gì cả"

Dương Vân Ly khẽ nhíu mày "Lý nào lại như vậy … gia tiên sẽ không phán đoán sai"

Chợt nhiều tiếng hốt hoảng của những môn đồ khác vang lên … "Sư muội"

Dương Vân Ly và Lâm Tuệ Linh cùng nhìn về đằng sau, kinh ngạc khi nhìn thấy sư muội của các nàng đã bị hoá đá.

Dương Vân Ly lập tức lên tiếng "Tất cả bình tĩnh, rời hồ"

Tuy nhiên, khi mọi người nghe lệnh mà chạy lên bờ, thì ngoại trừ Dương Vân Ly và Lâm Tuệ Linh bình an lên được bờ, còn lại những môn đồ khác đều bị hoá thạch trong tư thế đang chạy.

Lâm Tuệ Linh có chút hốt hoảng nhìn Dương Vân Ly "Chúng ta phải làm sao đây ?"

Dương Vân Ly liền đáp "Ngươi phải bình tĩnh, thuỷ quái chỉ có thể tác động được chúng ta khi chúng ta có cảm giác sợ hãi"

Lâm Tuệ Linh nghe vậy, liền hồi phục thần thái, nhìn xuống mặt hồ "Nhưng chúng ta không thấy được thuỷ quái để gϊếŧ nó, làm sao cứu mọi người ?"

Dương Vân Ly quan sát mặt hồ một lúc, rồi nói "Lúc nãy đến đây, mặt hồ liên tục gợn sóng, bây giờ đã yên tỉnh … ta nghĩ thuỷ quái đã lặn sâu xuống đáy …"

Lâm Tuệ Linh gật đầu, nàng cũng để ý chi tiết này "Sư tỷ … ta nghĩ chúng ta nên cầu cứu người …"

Dương Vân Ly cũng không còn cách nào, sự việc này đã nằm ngoài khả năng của các nàng "Gọi người đi"

Lâm Tuệ Linh lấy ra một hạt đậu, sau đó ném lên trời, hạt đầu trên bầu trời nổ tung ra, tạo thành pháo hoa rất đẹp.

Bắn tin cầu cứu xong, Lâm Tuệ Linh lại hỏi "Chúng ta có nên đem họ lên bờ hay không ?"

Dương Vân Ly gật đầu "Tâm phải tịnh, bước chân nhẹ nhàng"

Lâm Tuệ Linh đã hiểu "Vâng sư tỷ"

Dương Vân Ly và Lâm Tuệ Linh chậm rãi đi xuống hồ, nhẹ nhàng đem từng người lên, đặt họ ở ven bờ.

Khi Lâm Tuệ Linh đang đưa người cuối cùng vào bờ thì nàng bất cẩn bị rêu dưới hồ vướng vào chân mà vấp ngã, khiến nước dưới hồ bắn lên tung toé.

Dương Vân Ly nhìn thấy Lâm Tuệ Linh ngã xuống nước, sợ nàng đã khuấy động đến thuỷ quái, lập tức chạy xuống hồ kéo nàng lên.

Lâm Tuệ Linh gần lên đến cạn, nàng bất ngờ hất tay Dương Vân Ly ra, nói lớn "Sư tỷ mau đi đi … chân ta hoá đá rồi …", sau đó cả người cũng hoá thạch.

Dương Vân Ly kinh hãi nhìn mặt hồ lại gợn sóng, nàng liền muốn lặn xuống để quyết đấu cùng con thuỷ quái kia, thì một tiếng đàn vang lên, mặt hồ lập tức sóng vỗ ì ào.

Thuỷ quái đã điên tiết.

Từ Nhược Tuyên hiện thân đứng trên mặt nước, tiếp tục đàn.

Dương Vân Ly liền đứng thẳng người, cúi đầu lễ phép, trong lòng vô cùng vui mừng vì nàng đã kịp thời đến "Băng Ánh Thần"

Thuỷ quái là một con sứa tiên, nó luôn thích nhằm vào những người tâm không tịnh và luôn sợ hãi bởi vì bản thân nó rất sợ những gì tỉnh lặng. Do đó, khi nghe được khúc an thần của Từ Nhược Tuyên, con sứa đã không chịu được mà hiện thân trên mặt hồ, linh lực tiêu tán.

Từ Nhược Tuyên lạnh lùng nhìn thuỷ quái bên dưới, từ dây đàn tạo ra vài vệt sáng hướng về phía con sứa … chém nó làm đôi …

Lúc này, những người bị hoá đá đều đã trở lại bình thường.

Các môn đồ vừa nhìn thấy Từ Nhược Tuyên, đều hết lòng cảm tạ "Đa tạ thiên sư ra tay cứu giúp"

Đột nhiên trong rừng vang lên một tiếng sáo, các môn đồ đều thơ thẩn lắng nghe, bọn họ chưa từng nghe được âm thanh nào hay và mê người như vậy.

Từ Nhược Tuyên vừa nghe thấy tiếng sáo, liền nhận ra người nào đang thổi … trong lòng liền mỉm cười.

Từ Nhược Tuyên đi đến nơi nàng và Trịnh Thuỵ Hàm trong ngày đầu tiên gặp mặt, hai nàng đã từng cùng nhau ngồi suốt cả đêm … ở đó cũng là nơi tiếng sáo đang phát ra.

Thiên Hoa ngay tại gốc cây đã từng cùng Từ Nhược Tuyên nướng bạch tuộc khi nàng lịch kiếp, cầm sáo thổi khúc nhạc mà Từ Nhược Tuyên rất thích gảy cho nàng nghe.

Từ Nhược Tuyên đi đến nhìn thấy hình bóng mà nàng vẫn luôn mong nhớ, vô cùng ôn nhu gọi tên người kia "Thiên Hoa"

Thiên Hoa nghe tiếng gọi, nàng liền ngừng thổi sáo. Giây phút Thiên Hoa vừa quay người lại đã nhìn thấy Từ Nhược Tuyên đang đứng ở đối diện, nhìn nàng mỉm cười.

Thiên Hoa nở nụ cười thật tươi, sau đó đi đến gần Từ Nhược Tuyên, chân chính đứng trước mặt Từ Nhược Tuyên, nói "Nhược Tuyên … ta rốt cuộc đã có thể đời đời bên cạnh nàng rồi …"

Từ nay trở đi, sẽ không còn lý do gì khiến các nàng phải chia cách nữa.

Từ Nhược Tuyên xúc động, đôi mắt đã có phần ươn ướt … bao nhiêu thương nhớ đều không thể nói thành lời … chỉ có thể nhào đến ôm chặt Thiên Hoa, tặng nàng một nụ hôn thật da diết.

********

Tại một ngôi làng hoang sơ ở nhân tộc, Thiên Hoa cùng Bạch Dương bí mật hạ phàm. Các nàng sau khi tìm đến liền nhìn thấy một đứa trẻ khoảng mười tuổi, ngồi khóc dưới gốc cây.

Thiên Hoa nhìn Bạch Dương "Ngươi chắc chắn đây là nàng ?"

Bạch Dương gật đầu, ngọc bội mà Bạch Dương tặng cho Ôn Thuỷ Kiều năm xưa, mặc cho Ôn Thuỷ Kiều có đầu thai bao nhiêu kiếp thì miếng ngọc bội đó vẫn sẽ đi theo bên nàng.

Cho nên Bạch Dương chỉ cần tìm thấy ngọc bội là sẽ tìm được Ôn Thuỷ Kiều.

Thiên Hoa gật gật đầu hiểu ra vấn đề, lại nhìn đứa bé đang ngồi khóc bên kia "Vậy giờ ngươi sẽ làm gì ?"

Bạch Dương mỉm cười, đáp "Tiếp tục đem nàng về Hàn Linh … yêu thương …"

Ban đêm, Từ Nhược Tuyên ngồi ở Băng Tâm Thất, nhớ về mười năm nàng còn ở nhân tộc, khi đó Từ Nhược Tuyên biết rõ Trịnh Thuỵ Hàm sẽ không có khả năng trở về nhưng nàng vẫn ngày ngày trông đợi, thậm chí là đã sẵn sàng chờ Trịnh Thuỵ Hàm đời đời.

Trong mười năm đó, Từ Nhược Tuyên ngày ngày dùng thức hồn để liên lạc, tìm kím Trịnh Thuỵ Hàm … chỉ là mặc cho nàng đã hỏi bao nhiêu lần, thì vẫn chỉ có cô tịch vọng về …

Thiên Hoa từ nhân tộc trở về, liền tìm đến Từ Nhược Tuyên. Nhìn thấy nàng đang ngồi thẩn người, Thiên Hoa liền đến ôm nàng từ phía sau "Nhược Tuyên … ngồi ở đây đợi ta sao ?", vừa nói vừa mê đắm hôn cổ Từ Nhược Tuyên.

Từ Nhược Tuyên khẽ quay đầu, nhìn Thiên Hoa, không để nàng làm loạn nữa "Thiên Hoa, ngươi còn nhớ chúng ta đã từng học cách liên kết thức hồn ?"

Thiên Hoa gật đầu "Nhớ a … mà sao vậy ?"

Đột nhiên, Từ Nhược Tuyên trịnh trọng hướng Thiên Hoa, nói "Từ giờ trở về sau, những lúc ta tìm ngươi thông qua thức hồn … nếu ngươi không đáp thì đừng đến tìm ta nữa"

Thiên Hoa nhất thời không rõ vì sao, im lặng nhìn chăm chăm Từ Nhược Tuyên "…."

Từ Nhược Tuyên liền nói tiếp "Đã nghe chưa ?", nàng thật sự không mong sự việc như năm đó lại lặp lại.

Thiên Hoa lúc này như nghĩ ra gì đó, liền tươi cười đáp "Tuân lệnh a", nói xong cúi xuống hôn vào môi Từ Nhược Tuyên.

Từ Nhược Tuyên trong lòng mỉm cười, ôm cổ Thiên Hoa, cùng nàng dây dưa triền miên.

Trong lúc khoái lạc, Thiên Hoa nàng đã nghe được câu nói ôn nhu từ người mình thương, cũng là câu nói mà Thiên Hoa đã chờ suốt ngàn năm …

"Thiên Hoa, ta yêu ngươi"

Thiên Hoa xúc động, nhớ lại khoảng thời gian nàng lịch kiếp, Từ Nhược Tuyên đối với nàng mà nói là vô cùng để tâm, chỉ có nàng là luôn vô tâm với cảm xúc của Từ Nhược Tuyên "Cám ơn nàng Nhược Tuyên, ta yêu nàng"