Chương 4: Thành tích học tập thật sự tốt như vậy sao?

Mộc Chấn phản ứng lại, vẻ mặt có chút phức tạp nói: "Đi thôi, anh dẫn em đến phòng xem."

Mộc Già không nói gì thêm, đi theo sau Mộc Chấn về phòng mình theo lời anh ta nói.

Đi tới gian phòng nhìn qua rất đơn sơ, bên trong là một bàn học tập duy nhất, lúc này nhìn cũng lung lay sắp đổ.

Lớp sơn phía trên tróc hơn phân nửa, trên bàn bày các loại đồ trang điểm giá rẻ.

Lúc này mấy người anh khác cũng tới đây, ngoại trừ anh bảy, anh ta đang ở trong phòng làm bài tập tiếng Anh.

Nhất thời giọng điệu Mộc Chấn không tự chủ có chút kỳ quái: "Giống như em ở nhà họ Giang sống cuộc sống của thiên kim tiểu thư, vậy sao chịu được cuộc sống này?"

Mộc Già nhìn tất cả mọi người: "Mấy năm nay tôi ở nhà họ Giang, sống không bằng một con chó, mọi người ai có thể hiểu được cuộc sống đó?"

Mộc Chấn nhịn không được nói: "Sao có thể như vậy?"

"Nếu như tôi thật sự sống tốt như vậy, vết thương trên cánh tay là từ đâu tới?"

Mộc Già hỏi ngược lại.

Lúc này Mộc Việt đi về phía này: "Mọi người giúp em xem một chút, đề tiếng Anh này viết như thế nào?"

Mộc Già nghĩ, cứ để cho bọn họ nhìn cô không vừa mắt cũng không phải chuyện lâu dài.

Cô dùng thuật bói toán tính ra, bọn họ về sau đều rất tài giỏi, nhà họ Mộc cũng sẽ trở thành hào môn đỉnh cấp.

Điều kiện tiên quyết là, cô phải khiến bọn họ tin phục!

Mặc dù người xem bói không thể bói ra vận mệnh của mình, nhưng cô có thể thấy được hướng đi của nhà họ Mộc, trợ lực là cô cũng không thể thiếu.

Cô càng hiểu rõ một câu, gia hòa vạn sự hưng!

Nghĩ đến những thứ này, Mộc Già nói: "Để tôi xem xem, thành tích của tôi ở trường học vẫn rất tốt!"

Mộc Việt mang vẻ mặt xem thường nói: "Cô đừng thêm phiền, cô đã từng là tiểu thư nhà giàu, việc học làm sao có thể tốt?"

Mộc Minh phụ họa nói: "Đúng vậy! Tôi đã nghe nói, cô căn bản không đi học được mấy lần, chúng tôi tuy rằng nghèo, nhưng cũng không ngốc!"

Mộc Già phát hiện trong lòng bọn họ, việc cô ở nhà họ Giang sống rất tốt đã là chuyện ăn sâu bén rễ.

Nhất thời muốn xoay chuyển cách nhìn của bọn họ có chút khó khăn, cô nói: "Mọi người có thể xem đề này trước, không hiểu tôi sẽ giảng cho anh bảy."

Tất cả mọi người đều cho Mộc Già một ánh mắt "chúng tôi không biết, cô cũng sẽ không biết".

Thời gian năm phút trôi qua, Mộc Chấn nói: "Cái đề tiếng Anh này ra có chút phức tạp, anh cũng không biết!"

Mộc Vân nói: "Để em xem một chút!"

Thời gian đảo mắt, mấy người nhìn qua, đều tỏ vẻ không hiểu.

Mộc Già đi đến trước mặt bọn họ, cầm lấy bài thi trong tay Mộc Việt.

Chỉ nhìn qua một lần, liền nói cho bọn họ cách giải của đề này.

Mộc Việt mang vẻ mặt không tin nói: "Sao cô lại biết đề này?"

Mộc Già có chút vô tội nói: "Vừa rồi tôi đã nói, thành tích học tập của tôi không tệ, là do mọi người không tin!"

Mộc Minh lập tức nghĩ tới điều gì: "Cô không phải mới lên cấp ba, làm sao có thể là đề năm nhất?"

Mộc Vân cũng có chút khó hiểu hỏi: "Đúng vậy! Chúng tôi đều không biết, sao cô biết?"

"Mọi người không phải nói tôi là tiểu thư nhà giàu sao, được học kiến thức bài bản, tất nhiên tương đối sâu một chút!"

Mộc Già hỏi ngược lại.

Mộc Khiêm vẫn luôn không nói gì, nhịn không được hỏi: "Vừa rồi không phải cô nói nhà họ Giang đối xử với cô không tốt, sao cô có thể vào trường học tốt như vậy?"

"Tôi nói bọn họ là vì mặt mũi, mọi người tin không?"

Mộc Già nói.

Nghe cô nói vậy, Mộc Chấn cũng hỏi: "Vậy bao năm qua, cô sống như thế nào?"

Mộc Già không có bất kỳ giấu diếm gì: "Vì sống sót, tôi chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn!"

"Còn phải ở trước mặt người ngoài, giả bộ bọn họ đối xử với tôi rất tốt, nếu không trở về chờ tôi chính là roi vọt!"

Mộc Việt tâm tư kín đáo hỏi: "Trước kia bọn họ không biết cô không phải con gái ruột, vì sao lại đối xử với cậu như vậy?"

Mộc Già hít một hơi thật sâu: "Mọi người nhìn mặt tôi xem, lần đầu tiên có ý kiến gì không?"

"Bọn họ là gia đình giàu có như vậy, cho dù trước đó bọn họ không biết, cũng cảm thấy tôi chính là sỉ nhục của bọn họ!"

Sau đó, bọn họ không nói gì thêm, bởi vì lúc này bọn họ cảm thấy mặt rất đau.

Mộc Già lại nói: "Tôi có chút mệt, muốn ngủ một lát được không?"

Mộc Chấn nhìn mấy em trai: "Chúng ta ra ngoài đi!"

Nhìn thấy bọn họ rời đi, Mộc Già đóng cửa lại.

Nghĩ làm sao thay đổi cái nhìn của bọn họ đối với cô, sau đó để cho cái nhà này tốt lên, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ mới đúng là người thân của cô.