Chương 3: Dùng kinh nghiệm đã từng trải qua vả mặt mấy người anh trai

Mộc Chấn thấy một màn như vậy, liền nói: "Lão Tứ, em muốn làm gì?"

"Anh không cần lo cho em, em thấy nha đầu xấu xí này thiếu đòn cần được dạy dỗ lại!"

Nói xong, tiếp tục kéo Mộc Già ra ngoài sân.

Đi vào trong nhà ~

Mộc Già vốn kiêng dè Mộc Húc là anh trai của mình, không muốn ra tay, nhưng trước mắt người anh thứ tư này thật sự làm cô tức giận.

Nghiêng người, khom lưng, một chưởng đánh về phía bả vai Mộc Húc.

"Anh Tư, bởi vì Giang Tuyết nên anh cứ như vậy đối xử với tôi sao!"

"A! Thật đúng là làm cho tôi châm chọc."

Phịch một tiếng, những người khác đi vào sân liền nhìn thấy Mộc Húc ngã xuống đất.

Mộc Chấn đi lên phía trước, hòa giải nói: "Đều là người một nhà, về sau không được làm như vậy!"

Nói xong, sắc mặt có chút phức tạp nhìn về phía Mộc Già.

"Đi thôi! Anh dẫn em đến phòng xem thử!"

Mộc Già vừa định nói gì đó, nghe được một giọng nói tương đối sắc bén.

"Ai ui! Đây là thiên nga đen nhà ta, cô gái kia, sao có thể mặc như vậy?"

Anh sáu Mộc Minh tỏ vẻ cực kỳ không vừa mắt.

Đi đến trước mặt Mộc Già, có chút khoa trương vội vàng lùi về phía sau hai bước.

"Mẹ nó! Sao lại xấu như vậy, không phải là lúc đầu thai mặt chạm xuống đất trước đấy chứ?"

Mộc Già nhìn anh sáu ăn nói như vậy, tướng mạo còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, về sau nhất định là một chuyên viên trang điểm đỉnh cấp!

Tính cách cũng là loại người cực kỳ sĩ diện, không chịu được khi thấy người khác trang điểm không tốt, còn đặc biệt soi mói.

"Anh sáu, tôi xấu xí, nhưng cũng mạnh hơn kẻ ẻo lả như anh!"

Cô phát hiện đối với bọn họ quá dễ dàng tha thứ, sẽ chỉ làm bọn họ càng quá phận.

Mộc Minh ghét nhất là người khác nói mình như vậy, tức giận đấm một quyền lên mặt Mộc Già.

Nghiêng đầu, tay Mộc Già cực kỳ khéo léo, nắm lấy tay Mộc Minh.

Nhướng mày: "Anh sáu, anh muốn dạy dỗ tôi nhưng lại không phải là đối thủ của tôi!"

Mộc Minh tức giận nói: "Cô đắc ý cái gì, không phải là từ nhỏ so với chúng tôi điều kiện tốt hơn một chút thôi sao?"

"Anh sáu, rất nhanh tôi sẽ cho các người biết, tôi ở nhà họ Giang sống cuộc sống gì."

Nói xong, cô đẩy Mộc Minh ra.

Mấy người anh khác lúc này cũng đi tới cách Mộc Già không xa ~

Anh ba Mộc Khiêm lớn lên nho nhã lễ độ, chỉ liếc Mộc Già một cái, xoay người rời đi như là nhìn không khí.

Anh năm Mộc Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn Mộc Già, cũng không muốn nói thêm điều gì.

Anh bảy Mộc Việt tuấn tú đẹp trai, sau này sẽ là một thám tử xuất sắc.

Chỉ là lúc này sắc mặt không tốt nói: "Chỉ có cô ta, đáng giá mấy người chúng ta đặc biệt xin nghỉ đến xem sao?"

Mộc Già vốn không muốn so đo với các anh trai làm cái gì nhưng thái độ của từng người bọn họ.

Thật sự là làm cho cô không thể nhịn được nữa: "Hôm nay tôi muốn nói rõ ở đây, tướng mạo của tôi là do tôi có thể quyết định sao?"

"Còn nữa, tôi bị đưa đến nhà họ Giang, cũng là lỗi của tôi sao?"

"Một câu cuối cùng, các anh chỉ biết tôi là thiên kim giả của nhà họ Giang, nhưng các anh có biết, mấy năm nay tôi sống như thế nào không?"

Nói xong, vén lên hai ống tay áo, để cho bọn họ nhìn, mấy năm nay cô đã trải qua chuyện gì?

Đám người Mộc Chấn nhìn thấy những vết thương này, lần lượt hỏi: "Những vết thương trên người em tới từ đâu?"

"Nếu như tôi nói là bị vợ chồng nhà họ Giang đánh, mấy người các anh tin không?"

Mộc Già nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của mỗi người bọn họ.

Mộc Minh không bình tĩnh nói: "Vốn cho rằng người cũng đủ khó coi, không nghĩ tới cánh tay cũng bị biến thành như vậy!"

Lúc này mấy người khác đồng thanh nói: "Em/anh không nói lời nào, không có ai coi em/anh là câm điếc!"

Mộc Già nhìn hiệu quả tạm được, buông tay áo xuống.

"Đừng nói cho ba mẹ, tôi không muốn để bọn họ lo lắng!"

Lập tức, ánh mắt cô nhìn về phía Mộc Chấn: "Anh cả, lúc trước không phải anh nói, dẫn tôi đi xem phòng sao?"