Giang Vũ bị dồn đến mức không thể lui được nữa, sợ đến mức cả người run rẩy như cái sàng.
"Cô, cô muốn làm gì?"
Một tay Mộc Già nắm lấy cổ áo Giang Vũ, ánh mắt sắc bén như dao găm.
"Loại biếи ŧɦái như ông, còn có lúc sợ hãi sao?"
Nói rồi, cô lấy từ trong túi áo ra một cây kim bạc.
Mộc Già đâm kim vào từng kẽ móng tay của Giang Vũ, mười đầu ngón tay Giang Vũ lập tức tím bầm, tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết vang lên inh ỏi, có thể làm thủng màng nhĩ người khác.
Làm xong những chuyện này, Mộc Già dùng một cước đá Giang Vũ đến chỗ Đổng Lệ, để hai người bọn họ ở cùng nhau.
Giang Vũ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau đó Mộc Già liếc nhìn mọi người, thần thái cao ngạo như nữ vương.
"Nhà họ Giang cũng chỉ có thế này mà thôi!"
Dứt lời, cô rời khỏi nhà họ Giang với khí thế áp đảo.
Những người lúc nãy bị dọa đến mức không dám thở mạnh, nào dám hé răng nửa lời!
...
Mộc Già đi được một đoạn, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nếu như năm cô mười tuổi, lúc gần đi sư phụ không bói cho cô một quẻ, khiến cô những năm này phải che giấu diện mạo và thân phận thật sự, thì cô đã không nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Cô gọi một chiếc taxi, đi đến căn nhà ngoại ô của nhà họ Mộc.
Tiền bạc cô tiêu xài, đều là do bản thân tự tay làm ra.
Nhà họ Giang chỉ biết làm bề ngoài hào nhoáng, sao có thể cho cô tiền tiêu vặt?
Nơi này cũng không nhiều người ở, cô đi đến một con hẻm xập xệ.
Đi đến cuối cùng, cô nhìn thấy một gia đình.
Tuy có sân, nhưng lại nhỏ đến mức thảm thương.
Ngôi nhà cũng đã cũ kỹ, hơn nữa chỉ có hai gian, một gian trong đó trông như sắp sập đến nơi.
Gian còn lại cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là trông có vẻ chắc chắn hơn một chút.
Mộc Già đi đến gian nhà ọp ẹp hơn, cô lịch sự gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc ~
Người bên trong mở cửa, nhìn thấy cô, liền nhíu mày.
Người mở cửa là anh hai Mộc Vân, lớn lên dáng vẻ có chút bất cần đời.
Trước đây cô từng dùng thân phận khác để điều tra, còn xem bói giúp bọn họ.
Sau này anh ta sẽ trở thành một nhà thiết kế đỉnh cấp, nhưng tính cách lại khá thẳng thắn, thậm chí có thể nói là rất độc miệng.
Mộc Vân không chút khách khí nói: "Cô chính là cô em gái ruột của chúng tôi đấy à, không phải đi nhầm cửa đấy chứ?"
"Sao nhà họ Mộc chúng ta lại có người xấu xí như vậy chứ?"
Mộc Già lạnh lùng đáp: "Xấu xí? Không phải là em gái ruột của các người à?"
Lúc này anh cả Mộc Chấn đi tới, anh ta có tính cách trầm ổn hơn, về sau sẽ là tổng giám đốc của một công ty lớn.
Lúc này anh ta lên tiếng: "Đều là người một nhà, để em ấy vào đi!"
Anh trai thứ tư Mộc Húc có khuôn mặt sáng sủa, đẹp trai như nam thần. Sau này anh ta ta sẽ là ca sĩ nổi tiếng, fan hâm mộ trải khắp toàn cầu.
Chỉ là lời nói ra lại khiến người ta không dám khen ngợi: "Ai là người một nhà với cô ta chứ, em không có cô em gái xấu xí như vậy đâu!"
"Em gái của em phải ngọt ngào đáng yêu như Tiểu Tuyết ấy, chứ không phải xấu đến mức ma chê quỷ hờn như cô ta!"
Ánh mắt lạnh nhạt của Mộc Già, khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy áp lực vô hình.
Mộc Chấn hòa giải: "Em đừng có như thằng tư, thằng bé nói chuyện hơi thẳng thắn chút!"
"Em nói sự thật mà, Tiểu Tuyết mới là em gái của chúng ta!"
Mộc Húc không chút lưu tình nói.
"Giang Tuyết nằm mơ cũng muốn rời khỏi đây, còn muốn làm em gái của anh sao?"
Mộc Già nhìn thẳng vào mắt Mộc Húc, khí thế mạnh mẽ bộc phát.
Trước kia Mộc Húc là người yêu thương Giang Tuyết nhất, bây giờ biết cô ta không phải em gái ruột của mình.
Loại cảm xúc hỗn loạn này, khiến anh ta lập tức mất đi lý trí.
Mộc Húc kích động đi đến trước mặt Mộc Già, túm lấy cổ áo cô, giận dữ hét: "Tiểu Tuyết không phải loại người như cô nói, tôi không cho phép cô nói xấu em ấy!"
Dứt lời, Mộc Húc kéo Mộc Già vào trong sân.