Chương 8

Nụ cười của Hứa Kiều Kiều càng rạng rỡ hơn. Cô vội chọn ra vài bộ váy rồi ngắm mình trước gương.

Cảnh Dung đi đôi giày cao gót, ngạo mạn bước vào, vung tay ném điện thoại lên bàn: "Hứa Kiều Kiều, đừng có tự mãn quá! Con tự nhìn đi, còn biết xấu hổ không hả?"

Tiêu đề "Thiên kim ngu ngốc" đứng đầu danh sách hot search.

Nhấn vào xem chính là video Hứa Kiều Kiều đang giám định đồ quý trong buổi tiệc sinh nhật.

Các bình luận đều tràn ngập sự chế giễu.

"Không thể nào, không thể nào, thiên kim ngu ngốc này yêu thích hàng giả!"

"Thiên kim ngu ngốc làm Tổng giám đốc, ai dám mua đồ trang sức của cô ta?"

Cảnh Dung thúc giục tôi dạy kèm cho Hứa Kiều Kiều, ra lệnh cho tôi phải dạy cô ta thành một người phụ nữ tài giỏi, xứng đáng với thân phận Tổng giám đốc: "Mặt mũi nhà họ Hứa đều bị con ném sạch rồi! Con không biết xấu hổ, nhưng mẹ thì vẫn cần giữ thể diện!"

Tôi an ủi vài câu, hứa hẹn: "Dì đừng lo lắng, Kiều Kiều rất thông minh, không lâu nữa em ấy sẽ khiến mọi người phải nhìn mình bằng con mắt khác."

"Hai đứa tự lo liệu đi." Cảnh Dung hừ một tiếng rồi bước ra ngoài.

Hứa Kiều Kiều đứng trước cửa phát tiết một trận: "Bản thân mình vô học, suốt ngày chỉ biết mong con sẽ bay lên cành cao thành phượng hoàng. Thực vớ va vớ vẩn!"

Đối mặt với sự nghiêm khắc của Cảnh Dung, Hứa Kiều Kiều phát điên.

Tôi mừng thầm trong lòng.

Mối quan hệ giữa hai mẹ con vốn đã không đủ sâu sắc giờ lại xuất hiện thêm rạn nứt.

Tôi an ủi Hứa Kiều Kiều, bảo cô ta giả vờ quyết tâm và phấn đấu, việc còn lại thì để tôi lo.

Hứa Kiều Kiều không nói gì nhưng ánh mắt của cô nhìn tôi có chút ỷ lại.

Để rửa sạch danh tiếng "thiên kim ngu ngốc". Hứa Kiều Kiều đã đăng lên weibo những dụng cụ học tập của mình - hàng chục loại giấy và bút chuyên dụng cho họa sĩ, máy tính chuyên dụng cho nhà thiết kế.

Cư dân mạng nhanh chóng tìm ra giá cả. Toàn bộ bút là đồ xa xỉ, mỗi chiếc trị giá vài chục nghìn tệ. Máy tính có giá hơn một triệu tệ với CPU là bộ xử lý mạnh nhất thế giới.

Một bình luận nổi bật viết: "Người học giỏi chỉ cần một cây bút, còn học sinh kém thì cần nhiều dụng cụ học tập."

Sắc mặt Hứa Kiều Kiều thay đổi.

Tôi nhẹ nhàng an ủi cô ta: "Đừng so đo với cư dân mạng. Họ là học sinh giỏi thì sao? Trong Tập đoàn Hứa thị, có rất nhiều sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh, tất cả đều làm việc cho em."

"Chị không hiểu sao dì Cảnh lại ép em như vậy. Tiền của em, dù không phải làm gì thì cả đời cũng không tiêu hết được."

Hứa Kiều Kiều thở dài một hơi: "May mà có chị hiểu em."