Chương 5

Hứa Kiều Kiều lay cánh tay tôi, khóc lóc kể lể một hồi rồi nhanh chóng mở túi của tôi ra, sợi dây chuyền hoa linh lan rõ ràng nằm bên trong.

Cảnh Dung tức giận trừng mắt nhìn tôi, gầm lên:

"Hứa Minh Minh, nhà họ Hứa chúng tôi đối xử với cô không tệ, vậy mà cô lại làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy. Gọi cảnh sát đi! Nhà họ Hứa chúng tôi không thể giữ cô lại nữa."

Một giọng nói trầm ấm và tao nhã từ dưới sân khấu vang lên:

"Đuổi tận g.i.ế.t tuyệt như vậy, có lẽ Tập đoàn Hứa thị sẽ không thể tiến xa được đâu."

Giang Từ Viễn mặc một bộ lễ phục màu xanh đậm ngồi ở góc phòng, hòa mình vào ánh chiều tà.

Nhìn kỹ, anh ấy có vóc dáng khá nổi bật, đôi lông mày cùng ánh mắt đặc biệt quyến rũ.

Quản gia nói: "Ngài Giang, xin đừng tùy tiện bình phẩm về chuyện gia đình chúng tôi. Tuy rằng ngài có hôn ước với nhà họ Hứa nhưng chưa kết hôn thì ngài vẫn là người ngoài."

Giang Từ Viễn không đổi sắc mặt, từ tốn nói:

"Vậy chúng ta nói một chút chuyện thực tế đi. Làm sao mà sợi dây chuyền hoa linh lan lại nằm trong túi của cô Minh Minh? Kiểm tra camera giám sát là sẽ rõ ngay thôi."

Quản gia đập tay lên trán: "C.h.ế.t! Tôi quên chưa bật camera giám sát rồi. Là lỗi của tôi, già cả vô dụng, trí nhớ cũng tệ quá!"

Giang Từ Viễn nhếch môi cười khinh thường: "Ông không phải là vô dụng, mà là quá hữu dụng. Đúng không, Cảnh phu nhân?"

Cảnh Dung cười gượng, không nói lời nào. Tài sản của nhà họ Giang vượt xa nhà họ Hứa nên bà không dám tùy tiện đắc tội với anh ta.

Quan trọng nhất là bà muốn Hứa Kiều Kiều bám được vào Giang Từ Viễn để nâng cao giá trị bản thân.

Giang Từ Viễn mở đoạn video trên điện thoại.

Trong video cho thấy rõ ràng Hứa Kiều Kiều nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây chuyền nhét vào túi của tôi. Vẻ mặt cô vừa lo lắng vừa đắc ý.

Giang Từ Viễn hỏi tôi: "Cô Minh Minh, cô bị người khác vu khống, cô có muốn báo cảnh sát không? Nếu đoạn video này được công khai, thì cô Kiều Kiều sẽ mất hết danh tiếng." Giang Từ Viễn nói với giọng điệu thoải mái nhưng ẩn chứa sự đe dọa rõ ràng.

Hứa Kiều Kiều rõ ràng là bị hoảng sợ như ngồi trên bàn chông, run rẩy nói: "Tôi, tôi xin..."

Ba chữ "Tôi xin lỗi" còn chưa kịp nói xong, tôi đã ngắt lời cô ta:

"Em gái, món quà bất ngờ mà em nói định tặng cho chị chính là âm thầm đưa cho chị sợi dây chuyền này sao?"

Hứa Kiều Kiều sửng sốt một chút, sực tỉnh hiểu ra, trên mặt nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

Cô ta miễn cưỡng giải thích với mọi người: "Đúng vậy, mọi người đã hiểu lầm rồi. Sợi dây chuyền này là món quà tôi âm thầm tặng cho chị gái, tôi muốn tạo cho chị ấy một bất ngờ."