Thiên kim thật Hứa Kiều Kiều năm nay vừa tròn hai mươi hai tuổi, đã tốt nghiệp đại học và trở về từ châu Âu trong vinh quang.
Bữa tiệc sinh nhật trên bãi biển được tổ chức rất long trọng.
Dọc bờ biển được trang trí bằng những bó hoa linh lan nở rộ. Trên không trung, pháo hoa rực rỡ, tỏa sáng thông điệp của hoa linh lan : "Thiên kim trở về, vận may đồng hành".
Trong chiếc hộp gấm màu xanh lam là chiếc dây chuyền hoa linh lan mà tôi tự tay thiết kế cho cô ta. Hai mươi hai bông hoa linh lan , cánh hoa bằng bạch kim, nhụy hoa làm từ kim cương và những viên ngọc trai biển làm điểm nhấn, rất tinh xảo và đắt giá.
Mẹ nuôi Cảnh Dung nắm lấy tay tôi và Hứa Kiều Kiều, phát biểu một cách thoải mái và tự tin:
"Tôi muốn thông báo với các vị khách mời một tin vui. Hứa Kiều Kiều, con gái ruột của tôi và Triết Hành đã trở về. Từ nay, nhà họ Hứa sẽ có hai viên ngọc quý. Mọi thứ từ ăn mặc đến sinh hoạt sẽ hoàn toàn giống nhau, không có sự phân biệt."
Mọi người đều khen ngợi Cảnh Dung đối xử công bằng nhưng tôi lại có thể nghe ra ẩn ý đằng sau lời nói đó.
Tập đoàn Hứa thị là một công ty đa quốc gia, chuyên về trang sức cao cấp. Vậy mà Cảnh Dung chỉ nhắc đến những vấn đề cơ bản như ăn mặc và sinh hoạt của các con gái.
Đối với Tập đoàn Hứa thị, những khoản chi tiêu nhỏ nhặt như ăn mặc và sinh hoạt chỉ là chút tiền lẻ, có đáng là gì.
Ai sẽ là người điều hành Tập đoàn, mới là quan trọng.
Hứa Kiều Kiều hướng về ống kính của phóng viên, khóc thút thít: "Tôi chịu đói chịu khát, lang thang bên ngoài suốt hai mươi năm. Không ngờ tôi còn có ngày được đoàn tụ với mẹ và chị gái. Hạnh phúc đến quá đột ngột!"
Cảnh Dung đau lòng lau nước mắt cho cô: "Con gái yêu quý của mẹ! Con ở bên ngoài đã chịu khổ rồi!"
Đột ngột sao? Chẳng có gì là đột ngột cả.
Thực ra, Cảnh Dung chưa bao giờ cắt đứt liên lạc với Hứa Kiều Kiều, bà vẫn luôn chu cấp và nuôi dưỡng cô ta ở nước ngoài.
Hứa Kiều Kiều suốt ngày hòa mình vào party của các quý cô thượng lưu, tiêu tiền như nước. Đổi đến ba quốc gia, cô mới xoay sở được tấm bằng tốt nghiệp từ một trường đại học vô danh.
Khổ ư? Có lẽ người chịu khổ là tôi mới đúng.
Tôi sinh ra ở vùng núi. Bố tôi kiếm sống bằng nghề săn bắn, trong một lần cứu một cậu thanh niên leo núi thám hiểm, ông đã rơi xuống vách núi và qua đời. Cậu thanh niên được cứu đã nhận nuôi tôi để báo ân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bố nuôi tôi, Hứa Triết Hành, đột ngột qua đời. Tôi đã làm việc vất vả trong suốt năm năm, cuối cùng cũng vực dậy được Hứa thị khỏi tình trạng thua lỗ, nhưng hóa ra tôi chỉ là một quân cờ để Cảnh Dung mưu lợi, là bước đệm để Hứa Kiều Kiều bước lên.