Chương 20: “Không Sinh Cùng Ngày Cùng Tháng Cùng Năm, Nhưng Nằm Cùng Viện Cùng Giường Cùng Bác Sĩ”

Bạch Mộ Tinh lúc này lạnh giọng nói: "Ai dám đưa tin bừa bãi?"

Dương Đông Mai: "…..."

Ninh Kỳ La soi gương, vuốt ve mái tóc, sau đó vén mấy sợ tóc lòa xòa trên ngực hất ra đằng sau: "Dì nói chí phải, em đi nói tiếng tạm biệt với Giang Ánh Trì ở phòng bên cạnh đây."

Nói xong cô chuồn ngay sang phòng bên cạnh.

Để lại một bóng lưng đẹp đẽ.

" - Cốc cốc cốc - "

"Giang Ánh Trì, em sắp xuất viện rồi, em đến tạm biệt."

Khi Ninh Kỳ La mở cửa và bước vào.

Giang Ánh Trì đang uống nước, ngẩng đầu nhìn lên thấy bộ váy của Ninh Kỳ La, liền bị sặc. Anh ho một tiếng, sắc mặt sa sầm: "Lại đây!".

Ninh Kỳ La sải bước qua nói: "Giang Ánh Trì, em đến nói lời từ biệt, hôm nay em xuất viện rồi"

Giang Ánh Trì chậm rãi đứng lên.

Rõ ràng là một khuôn mặt tuấn tú, nhưng vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt không ngừng bao quát lên người cô, sắc mặt dần dần chìm xuống.

“Em ăn mặc như thế này cho ai xem?” Một giọng nói quá mức lạnh lùng phát ra từ miệng Giang Ánh Trì.

Ninh Kỳ La cau mày: "Anh có phải trai thẳng không đấy?"

Giang Ánh Trì tỏ vẻ khó hiểu.

Ninh Kỳ La hào phóng nói: "Mặc cho anh xem được chưa?"

Lời vừa dứt, vẻ lạnh lùng như sương giá của anh chợt dịu đi rất nhiều.

Ninh Kỳ La nghĩ lại ký ức mơ hồ của mình, lập tức hỏi anh: " Giang Ánh Trì, anh thích em phải không?"

"…"

Không khí yên ắng.

Hỏi xong, Ninh Kỳ La chợt nhận ra rằng câu hỏi này có phần quá đột ngột.

Con gái làm sao có thể hỏi thẳng thừng như thế chứ.

Nhưng chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ, thế thì người xấu hổ sẽ là Giang Ánh Trì.

“Vừa rồi em nói giỡn với anh thôi”. Cô rút lại lời, tiện nhắc nhở: “Em đi rồi, nhớ chuyển khoản tiền chữa bệnh cho em đấy nhé.”

Anh nhìn cô, vẫn không nói gì.

Giang Ánh Trì hôm nay trông lạ lạ.

Luôn không có phản ứng lại với cô, có lẽ là do thấy cô quá phiền phức, xuất viện cũng đến chào hỏi.

Sớm biết như vậy đã không thèm để ý đến anh, không thèm qua chào tạm biệt nữa.

Còn không phải tại anh ta trông đẹp trai à.

Hừ, tự dưng cảm thấy hơi ghét anh một chút.

Càng nghĩ càng tức giận.

Dứt khoát sau này không thèm để ý đến anh ấy nữa.

Ninh Kỳ La đã quyết định, cô chống eo: "Tuyệt giao đi!"

"..."

Ninh Kỳ La tự quyết định bắt đầu và tự kết thúc tình bạn này.

“Chúng ta có tình bạn từ khi nào?” Giang Ánh Trì cười hỏi.

Tình bạn?

Cả tuần nằm chung khu phòng bệnh, chả nhẽ ko có tình bằng hữu nào sao?

Ninh Kỳ La vẻ nghiêm túc nói: "Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nằm cùng viện cùng giường cùng bác sĩ”.

"..."

Giang Ánh Trì đi tới trước mặt cô, mùi hương trái cây nhẹ nhàng phảng phất ở gần rất lôi cuốn, ẩn nhẫn kiềm chế: "Giữa chúng ta không có tình bạn, chỉ có..."

Ninh Kỳ La cảm thấy mùi trái cây trên người anh rất dễ chịu, vì vậy cô nhịn không được đưa mũi hít hà.

Nhìn thấy cô sát lại mình, khóe miệng Giang Ánh Trì nhếch lên, mang theo một tia kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhàng, chuẩn bị vươn vai ôm cô vào lòng, nói với cô rằng anh muốn... Ninh Kỳ La đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Đây là mùi gì? Anh dùng sữa tắm nhãn hiệu nào vậy?"

Nụ cười của Giang Ánh Trì đông cứng lại.

Anh nhướng mày hỏi: "Thích mùi hương này?"

Ninh Kỳ La gật đầu: "Thích”

"À..." Anh chậm rãi cúi đầu...

"Anh có thẻ giảm giá không? Em muốn mua một thùng có được giảm giá không nhỉ, hai chai cho chị Tiểu Dương, hai chai cho Phúc Tử. Vậy là từ nay về sau, em sẽ được vây quanh bởi mùi hương trái cây này". Ninh Kỳ La biểu tình rất nghiêm túc.

Vẻ mặt của Giang Ánh Trì gần như muốn nứt rạn.

Còn dám cho người khác?!

Anh đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh lùng: "Giảm giá, đương nhiên là giảm giá."

Mắt Ninh Kỳ La sáng lên.

Ngay sau đó, liền nghe Giang Ánh Trì nói: "Giảm, giảm cái đầu em.”

Ninh Kỳ La: "......"

Quái lạ, Giang Ánh Trì đột nhiên tức giận. Lúc thì không tức giận, lúc thì lại tức giận, kiếp trước anh ta chắc chắn là phụ nữ!!

Giang Ánh Trì chậm rãi với tay buộc kín lại áo khoác trên người cô: "Gần đây thời tiết giảm nhiệt độ, đừng mặc ít như vậy."

Đôi chân dài trắng nõn sáng ngời trước mặt anh, dáng người cong cong, căng đầy không lộ ra một chút khuyết điểm nào.

Nhưng phải cất giấu đi, không ai được phép nhìn trộm ngoại trừ anh!