Chương 5

05

Mùa hè năm trước, tôi đã bỏ rơi Tần Chiêu Nghiệp một lần.

Khi biết anh là con của một gia đình giàu có, tôi đã ngồi một mình trong phòng rất lâu.

Tần Chiêu Nghiệp điên cuồng đập vào cửa phòng tôi hét lên: "Lâm Sam! Chỉ cần em nói một lời! Anh liền sẽ không rời đi nữa!"

Mẹ của Tần Chiêu Nghiệp là một người hầu rượu, người đã sinh ra anh ta sau lưng Tần gia.

Tần gia thế hệ này chỉ còn lại một đứa trẻ duy nhất chính là Tần Chiêu Nghiệp.

Đáng tiếc mẹ anh ấy mệnh bạc, còn trẻ liền đi, chưa kịp hưởng phúc.

Tần Chiêu Nghiệp đã bị rượt đuổi đánh đập từ khi còn nhỏ, người ta gọi anh là một đứa con hoang của tiện nhân.

Ngay cả khi Tần Chiêu Nghiệp muốn trở lại nhà họ Tần, anh ta cũng phải ra nước ngoài để dát một lớp vàng.

Nếu không, để người trong giới thượng lưu biết lai lịch của anh, nhất định sẽ khinh thường anh ấy.

Tôi đẩy cửa ra, cười nói với Tần Chiêu Nghiệp: “Tần Chiêu Nghiệp, anh thật sự thích em sao?”

Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi bướng bỉnh.

“Một năm nữa em sẽ thành người lớn, em sẽ thi vào Đại học Nam Kinh, tương lai trở thành luật sư lớn.” Tôi chọc chọc lồ ng ngực của anh, cười nói: “Còn anh, bởi vì bệnh của mẹ anh mang cả một thân nợ nần. Trông cậy vào em tốt nghiệp nuôi anh hả? Nằm mơ đi."

Tần Chiêu Nghiệp bị lời nói của tôi tổn thương, lại ẩn nhẫn nói:"Anh đã nói với bà anh rằng chúng ta sẽ ra nước ngoài cùng nhau."

Tôi lạnh mặt nói: "Tần Chiêu Nghiệp, anh nhất định phải bắt tôi nói thẳng như vậy sao? Tôi chưa bao giờ thích anh! Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ thích anh, tôi đối xử tốt với anh chỉ vì anh có thể giúp tôi chặn đường đám lưu manh ngoài trường học. Anh hiểu chưa?"

Kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, đôi mắt của Tần Chiêu Nghiệp đỏ lên, anh ấy quay người rời đi.

Tôi không thể cùng anh ấy ra nước ngoài, bởi vì nếu tôi, Lâm Sam, muốn đứng bên cạnh Tần Chiêu Nghiệp, tôi phải có địa vị ngang hàng với anh ấy.

Tôi sẽ không bao giờ cầu xin sự thương xót, làm một con chó bên chân cậu chủ trẻ Tần gia.

Lúc trước, tôi là con gái của kẻ nát rượu, anh ấy là con trai của gái bồi rượu.

Chúng tôi dựa vào nhau, tìm kiếm chút hơi ấm trong những ngày mục nát của đời mình.

Bây giờ anh ấy giàu sang phú quý rồi, tôi cũng sẽ tuyệt đối không trèo cao.

Nếu có một ngày tôi thực sự đứng bên cạnh anh ấy, đó sẽ là do tôi có vốn liếng và bản lĩnh riêng.

Chỉ trong hai năm, tôi đã trở lại bên Tần Chiêu Nghiệp.

Anh ấy thậm chí không hỏi về quá khứ, chỉ đơn giản nắm lấy tay tôi một lần nữa.

Tôi nằm trên gối vuốt tóc Tần Chiêu Nghiệp.

“Tần Chiêu Nghiệp.” Tôi gọi tên anh ấy.

Anh ấy hôn lên ngón tay tôi, nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời hỏi tôi: “Đau không?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cái, nói: "Người xưa nói đàn ông tóc cứng thì trái tim cũng cứng rắn, sao anh lại mềm lòng như vậy? Không sợ em lừa anh rồi lại đá anh ư?"

“Không sợ.” Anh xoay người ôm chặt lấy tôi, nhìn tôi một chút mới lên tiếng: “Có chuyện anh muốn nói cho em biết, em đừng giận được không?”

Tôi nheo mắt: "Anh nói trước đi."

Tần Chiêu Nghiệp rũ mi nói: "Ngày đó kỳ thật anh có quay lại. Anh nhìn thấy em ngồi ở cửa khóc rất thương tâm."

Tôi sửng sốt một chút, vội vàng bịt miệng anh lại, trừng mắt nhìn anh ta: “Đừng nói nữa.”

Tần Chiêu Nghiệp kéo tay tôi ra và nhẹ nhàng nói: "Lâm Sam, người mềm lòng thực sự là em. Em là một người mạnh mẽ và có lòng tự trọng, thế nhưng lúc đó em đã chịu quay đầu lại nhìn anh. Anh lúc ấy rất muốn chạy đến ôm em, nhưng anh biết, em không muốn anh nhìn thấy em khóc."

“Anh nghe lời em tiếp tục đi du học.” Anh ôm chặt tôi, thì thầm vào tai tôi, "Anh nhất định sẽ là người có tư cách đứng ở bên em, nhất định sẽ không để cho vận mệnh của hai người chúng ta bị thao túng bởi những người khác."

Ánh mắt tôi có chút chua xót, lại cười nhạo anh: "Vừa rồi là ai khóc nói không muốn rời đi, không muốn rời xa em."

"Là anh, là anh!" Tần Chiêu Nghiệp cọ đầu vào vai tôi, nói: "Trước khi anh đi sẽ giúp em giải quyết xong sự tình của Tô gia, ngừoi cha kia của em năng lực thì chẳng ra làm sao nhưng tâm tư lại đặc biệt nhiều. Người đàn bà được ông ấy nuôi bên ngoài đã mang theo con trai của hai người đó về nước, đoán chừng là muốn tranh giành tài sản với mẹ em."

“Vậy em nhất định phải gặp bà ấy.” Tôi tặc lưỡi nói: “Tiền của nhà họ Tô sau này sẽ là của em, ai đυ.ng vào sẽ chặt chân.”

“Vậy anh sẽ là con dao của em.” Tần Chiêu Nghiệp làm động tác khứ.a c.ổ.

...

Đạo lí chọn quả hồng mềm trước mà bóp, mối tình đầu của cha tôi, bạch nguyệt quang, thực sự coi tôi là quả hồng mềm của Tô gia.

Tần Mai Tuyết không hỗ là diễn viên thành danh từ khi còn rất trẻ, bà ấy ăn mặc rất trang nhã.

Bà ta ngồi trong quán cà phê nói chuyện với tôi, dịu dàng như nước.

“Sam Sam, cha con đã nói với dì về con.” Tần Mai Tuyết thương hại nhìn tôi nói: “Thật là một đứa trẻ đáng thương, nếu năm đó Bạch Phương không giận dỗi với cha con, cũng sẽ không bị người ta lợi dụng để con phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy."

Cha tôi đúng là một tên bội bạc ngu ngốc, thấy sắp ký hợp đồng cung ứng với nhà họ Tần, ông ấy không đề cập đến chuyện chia cổ phần và bất động sản cho tôi, thay vào đó ông ấy đã nhờ Tần Mai Tuyết đến gặp và chơi bài gia đình với tôi ở đây.

Không biết não ông ấy bị lừa đá, hay bị thiếu não bẩm sinh, ông ấy thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bị lay động trước tình cảm gia đình.

Chẳng lẽ ông ấy cho rằng tôi từ nhỏ đã không có mẹ, chỉ cần ông ấy tìm được người phụ nữ nào đó cho tôi chút tình mẫu tử là tôi sẽ muốn quỳ xuống cảm động đến rơi nước mắt sao?

Tôi tranh thủ cúi đầu uống nước, sợ không nhịn được phun thẳng vào mặt bà ta.

Tần Mai Tuyết nghĩ rằng tôi cảm động, nắm lấy tay tôi thở dài, "Năm đó dì yêu cha con, nhưng chúng ta phải chia tay vì sự can thiệp của Bạch Phương. Dì đã ra nước ngoài, còn ông ấy mắc kẹt trong cuộc hôn nhân này. Không sao cả, ông trời đã cho chúng ta một cơ hội để bù đắp, đừng lo lắng Sam Sam, sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, dì nhất định sẽ không đối xử tệ với con, con còn có một người em trai tên là Tần Vũ, dì sẽ tìm một cơ hội để bọn con có thể gặp nhau.

Tôi nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tần Mai Tuyết thở dài: "Dì Tần, dì không sao chứ?"

Tần Mai Tuyết sửng sốt trước câu hỏi của tôi: "Không... không sao."

"Không bị gì thì dì cùng tôi chơi cái trò mẹ con tình thâm gì ở đây? Mẹ nuôi của tôi đã ch.ết, mẹ ruột của tôi còn sống sờ sờ ra đó. Dì yếu ớt như vậy, mẹ tôi tát một cái liền có thể đập bẹp." Tôi kiên nhẫn nói: "Làm tình nhân cho dì cảm giác thành tựu quá sao. Chiếm đàn ông của mẹ tôi còn muốn chiếm luôn con gái của bà ấy. Dì ở nước ngoài đã lâu, khi trở về không thích nghi kịp khí hậu dẫn đến IQ bị tuột ư?"

"Con... Con đứa nhỏ này, con nói gì vậy?" Tần Mỹ Tuyết bị tôi trách mắng làm cho sửng sốt, thở dài nói: "Con về Tô gia lâu như vậy, Bạch Phương có cho con sắc mặt tốt sao? Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cô ấy cùng con có thể có cái gì cảm tình, Bạch Phương là một người ích kỷ. Không cần tìm đâu xa, xem cách bà ta đối xử với Tiểu Nhan là biết."

“Không tới lượt bà quan tâm.” Tôi cười với bà ấy, “Dì Trần, thật vui khi dì thích diễn xuất như vậy, trùng hợp là cháu cũng thích diễn xuất.”

Tôi đứng dậy "thình thịch" một tiếng, quỳ xuống bên cạnh bà ấy, ôm lấy chân bà ấy gào khóc nói: "Dì Tần! Xin đừng mang cha con đi! Con không thể sống thiếu mẹ! Dì là một nghệ sĩ nổi tiếng, từ nhỏ con đã ngưỡng mộ cùng kính trọng dì, không nghĩ tới dì lại là người như vậy!"

Tôi gào khóc điên cuồng, tiếng hú vang xa ba dặm.

Mẹ tôi là tiểu thư quyền quý, muốn thể diện, không muốn nháo trực diện với Tần Mai Tuyết.

Nhưng tôi từ nhỏ đã biết uy lực của việc lăn lộn khóc lóc om sòm.

Tần Mai Tuyết, bà không phải thanh cao lắm sao?

Hôm nay, tôi là một con lừa, quyết tâm xé xuống lớp da trà xanh của bà.

“Đứa nhỏ này đứng dậy đi!” Tần Mai Tuyết vội vàng xô tôi khi nhìn thấy những người khác đang chụp ảnh.

Tôi thuận thế ngã xuống nằm sõng soài trên mặt đất!

"Chị! Chị bị sao vậy! Tỉnh lại đi!" Tôi nghe thấy Tô Nhan chạy đến ôm tôi khóc chít chít.

Giỏi lắm, thời điểm vô cùng vừa vặn.

Lỡ như hai chúng ta thật sự bị đuổi ra đường, làm đôi tỷ muội chuyên giả bị xe đυ.ng rồi lăn ra ăn vạ, không lo thiếu ăn thiếu uống.