Chương 2

02

Tôi đứng trong biệt thự của nhà họ Lâm, thản nhiên nhận lấy sự soi mói từ những người đối diện.

Sau khi có kết quả giám định DNA, tất cả tư liệu về tôi trong 18 năm qua đều được đặt trên mặt bàn.

"Thật là ác độc, lúc trước chúng ta tin tưởng ả như vậy, vậy mà cô ả lại có thể làm ra chuyện như vậy." Mẹ tôi tức giận nói: "Nếu không phải cô ta đã ch.ết, tôi nhất định sẽ tống cổ ả vào tù!"

Tô Nhan khóc đến hai mắt sưng lên, áy náy đến mức không dám nhìn tôi.

Cha ruột tôi lật qua lật lại các bức vẽ của tôi, hỏi: "Tự học à?"

"Không, là học trộm." Tôi bình tĩnh nói, "Tôi giúp dọn dẹp phòng vẽ, giáo viên đánh giá cao tôi, hàng tuần đều dành thời gian dạy tôi. Màu vẽ và giấy tôi dùng lại từ đồ học sinh khác không dùng nữa."

Cha tôi im lặng châm một điếu thuốc, không biết ông đang nghĩ gì.

Mẹ tôi xoay chiếc nhẫn trên ngón tay liếc nhìn Tô Nhan.

Một người thiên kim tiểu thư được bồi dưỡng tỉ mỉ từ bé, một người là con gái ruột nghèo túng vừa được tìm về.

Trong mắt họ tôi chỉ nhìn thấy sự tính toán chứ chẳng thấy một chút yêu thương nào.

Nghĩ lại cũng đúng, năm đó mẹ tôi vừa sinh tôi được hai tháng đã đi Paris lấy hàng.

Nếu không thì bảo mẫu làm sao có cơ hội tráo đổi tôi với Tô Nhan.

Bởi vì thật ra mẹ tôi cũng không biết đứa con gái mới sinh vài tháng của mình trông như thế nào.

"Chuyện này không thể để lộ ra ngoài." Mẹ tôi chậm rãi nói: "Lão phu nhân nhà họ Tần rất thích Tiểu Nhu, còn đích danh yêu cầu nó đính hôn với Tần Chiêu Nghiệp. Nhiều năm qua, bởi vì Tiểu Nhu được lão phu nhân thích, con cũng được nhờ không ít. Nếu bà già ấy biết rằng Tiểu Nhu chỉ là con gái của bảo mẫu, nhà họ Tần chắc chắn sẽ không cưới nó."

Tô Nhan khẽ run lên, khóc nói: "Ba mẹ, con có thể đi, con không thể tiếp tục chiếm dụng thân phận của Lâm Sam."

"Câm miệng! Đây là chỗ cho cô xen mồm sao?!" Cha tôi sắc bén nói: "Chúng tôi vì cô tốn bao nhiêu tâm sức, cô đi rồi, lấy cái gì bồi thường cho chúng tôi! Thảo nào bồi dưỡng bao nhiêu năm cô ngu xuẩn như vậy, nguyên nhân chính là ở chỗ gen di truyền!"

Mẹ tôi hờ hững nói: “Ông còn luôn mồm bảo nó giống tôi, trách tôi dạy dỗ không tốt, bây giờ ông đã biết nguyên nhân chưa?”

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Tô Nhan luôn sợ hãi khi nhắc đến cha mẹ mình.

Hóa ra những năm qua cô ấy đã sống dưới áp lực như vậy.

Nếu có ý kiến bất đồng sẽ bị hạ nhục cùng khiển trách.

Tôi nhìn họ: "Các người có thể nói với bên ngoài rằng chúng tôi vốn dĩ là một cặp song sinh bị thất lạc, phải mất rất lâu mới tìm được tôi. Điều gì Tô Nhan có thể làm, tôi cũng có thể làm được. Tôi sẽ cố gắng trở thành Tô đại tiểu thư mà các người yêu cầu, chỉ là từ đây về sau Tô Nhan sẽ do tôi chăm sóc, các người cũng đừng có không hợp liền lớn tiếng với cậu ấy."

“Con không cần phải khoác lác như vậy.” Mẹ tôi nhìn tôi, “Khi nào chiếm được sự tín nhiệm của nhà họ Tần đi. Xem như lúc đó con có chút bản lãnh.”

“Vậy chúng ta cùng chờ xem.” Tôi mỉm cười, “Hai tháng, nếu không thỏa mãn được mẹ, con sẽ tự mình đi.”

Ba tôi thở dài: "Thật là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con rất giống ta khi còn trẻ. Được rồi, cứ vậy mà làm đi. Bằng không để người khác biết Tô gia chúng ta để bảo mẫu giở trò trên đầu thì cũng vô cùng mất mặt."

Hai người họ quyết định xong liền tách ra mỗi ngừoi đi một hướng.

Trước khi mẹ tôi ra ngoài, bà gọi điện thoại cho bảo mẫu, hờ hững nói: " Vương tẩu, Tiểu Nhu đã học được cách trả treo rồi. Chị nhìn nó đàn hai tiếng cho tôi, đàn đến khi nào biết sai thì thôi."

Tô Nhan không dám thở mạnh, kiên định cúi đầu.

Tôi đứng ở một bên, nhẹ nhàng nắm tay cô ấy.