Tối hôm ấy sau khi xong việc Finnic theo anh về Moonlight House để gập mặt chị dâu. Vừa về tới nơi, Sở Nguyệt đã chạy ra đón anh:
"Hạo Thiên, anh về rồi!"
Thấy Sở Nguyệt thân thiết với anh một cách kì lạ, Finnic ngỡ tưởng đó chính là chị dâu mình. Chỉ là khác xa so với suy nghĩ của Finnic, hình mẫu chị dâu mà Finnic liên tưởng khác xa so với thực tại.
"Em… chào chị"
Sở Nguyệt ngạc nhiên nhìn người đàn ông đi bên cạnh anh, thấy có vẻ quen quen. Nhìn Finnic một lúc, Sở Nguyệt mới nhận ra là Finnic - em trai họ của anh. Sở Nguyệt cười nói:
"Chào em, em là Finnic phải không? Chị tên Sở Nguyệt, rất vui được gặp em"
Finnic lại tưởng chị dâu tên Sở Hàn nhưng người phụ nữ này nói là tên Sở Nguyệt, thật sự hoang mang đến tột độ. Finnic không biết bản thân có đang nhận nhầm hay không, nhìn sang anh thì anh lại im lặng chẳng nói gì cả. Dù sao người ta cũng chào mình rồi, tốt nhất vẫn nên chào lại.
"À… vâng, em mới về nước… thời gian sau này mong… chị dâu giúp đỡ nhiều hơn" - Finnic ấp a ấp úng.
Nghe thấy hai từ "chị dâu" Sở Nguyệt sung sướиɠ hẳn, cười tươi như hoa có vẻ đắc ý. Anh thì vẫn bày ra cái bộ mặt khó chịu nhưng không nói lời nào, cũng không phản bác. Finnic gãi đầu khó hiểu, tình huống này thật bế tắc!
Vừa bước vào nhà anh đã bơ Sở Nguyệt mà lặng lẽ lên phòng trước. Finnic nghĩ có lẽ người phụ nữ Sở Nguyệt này không phải người chị dâu mà mình cần gặp. Sở Nguyệt buồn rầu nhìn theo anh rồi lại mỉm cười nói với Finnic.
"Để chị dọn bữa tối cho em nhé"
Hành động của Sở Nguyệt có vẻ rất lịch sự nhưng Finnic cứ cảm thấy giả giả thế nào…
Finnic lên phòng làm việc riêng của anh định mở cửa bước vào thì không thể mở được cửa. Haizz, căn phòng này được lắp đặt hệ thống tự động khóa mở nhận diện vân tay và khuôn mặt nên đương nhiên nó chỉ mở khi có sự cho phép của anh. Finnic gõ cửa:
"Ca, mở cửa cho em đi"
Cửa phòng mở, Finnic bước vào. Anh ngồi phịch xuống ghế, nẫng mặt lên trần nhà dáng vẻ mệt mỏi. Finnic nhìn xung quanh căn phòng rồi chẹp miệng.
"Hệ thống trong phòng anh thật tiên tiến nhưng có một ngày em cũng sẽ hack được nó"
Anh thở dài :"Thôi cái ý định đó đi,… vào đây làm gì? Sao không ở dưới nhà"
Finnic lúc này mới bước vào chuyện chính hỏi anh:
"Bà cô nhõng nhẽo đó là ai thế? Em tưởng chị dâu tên Sở Hàn chứ?"
"Cô ta là em gái Sở Hàn, là quà bồi thường mà Sở Gia tặng cho anh"
Finnic há hốc mồm ngạc nhiên rồi đến đứng cạnh anh giọng điệu như nói kháy.
"Lâm đại tổng tài, anh đúng là thần tượng trong em… một lúc cân được cả cô em lẫn cô chị"
"Bớt cái suy nghĩ bậy bạ đó đi, bảo sao em vẫn chẳng lớn lên được"
Finnic ôm lấy tay anh bộ dạng nhõng nhẽo ẽo ợt.
"Gọi cho chị dâu đi, em thực sự muốn nhìn thấy chị ấy"
Anh mở mắt quay sang nhìn Finnic. Đôi mắt Finnic sáng lên như muốn van lơn bằng cả tấm chân tình. Anh đành nhấc máy gọi điện cho cô. Finnic hồi hộp không biết nhan sắc của chị dâu thực sự sẽ thế nào. Điện thoại đổ chuông đang kết nối nhưng đột nhiên lại bị tắt máy cuộc gọi không thể tiếp tục.
"Hừ… cô ta dám tắt cả máy"
Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại. Finnic cướp lấy điện thoại gọi lại nhưng kết quả vẫn tắt máy và không thể liên lạc. Anh đứng lên định bước về phía cửa.
"Thôi bỏ đi, chút nữa cô ấy sẽ về… em sẽ được thấy thôi, chờ đi"
Sự tò mò của Finnic đã đến đỉnh điểm không thể chờ thêm được nữa. Finnic ngồi vào ghế vắt chân lên bàn nhếch miệng cười:
"Anh có tò mò chị dâu đang ở đâu mà lại tắt máy không nghe điện thoại của anh không?"
Anh nghe vậy bèn đứng chựng lại quay đầu nhìn Finnic.
"Em có thể làm gì?"
"Đương nhiên với trình độ của em chỉ cần dựa vào sóng cuộc gọi sẽ truy ra địa điểm của chị dâu đang ở, anh có muốn thử không?"
Finnic là một thiên tài về công nghệ, vài ba việc này đối với nó mà nói là chuyện dễ dàng. Anh cũng rất muốn biết nhưng lại tỏ ra không cần cứ thế quay đầu bước đi.
"Thích thì cứ làm đi… làm xong thì xuống dưới nhà ăn tối"
"Ok… boss, em mượn máy tính anh chút nhé"
Anh cũng muốn biết cô đang làm gì mà lại không nghe máy...
…
Trong khi đó ở nhà hàng JL, cô và giám đốc Dương đang trò chuyện rất vui vẻ trước một bàn ăn đầy những món sơn hào hải vị.
"Bữa tối nay xem như tôi mời, cô cứ ăn đi… ăn để dưỡng thương"
"Cảm ơn Giám đốc"
Bữa ăn này Thành Vũ muốn mời cô để coi như quà hỏi thăm mà lần trước chưa kịp "gửi" cô. Hôm ấy ở bệnh viện vì thấy cô và anh đang tay trong tay, Thành Vũ thực sự không cảm thấy thoải mái cho nên mới hẹn riêng cô tối hôm nay.
Ở nhà hàng có rất nhiều cặp mắt cứ nhìn vào hai người, họ còn bàn tán xôn xao to tới mức cô có thể nghe rõ mồn một:
- Hình như đó là giám đốc sản xuất của Đài Truyền hình KFM thì phải, còn cô gái đi bên anh ấy là ai thế?
- Họ cũng đẹp đôi đấy chứ!
- Đang hẹn hò hay sao ấy, nhìn đi… đẹp đôi thế cơ mà.
Cô xấu hổ tới đỏ hết cả mặt. Thành Vũ cũng vậy nhưng mà đỡ hơn cô. Họ đang trong thế bí, bí vì không có gì để nói với nhau và một phần bị người khác để ý nhiều…
Qua 30 phút, Finnic cuối cùng cũng truy ra được địa điểm của cô. Finnic chạy xuống nhà thì thấy anh đang ngồi trên sofa bên cạnh là hai người hầu đang bưng trà rót cho anh.
"Anh… em tìm được rồi"
Anh giả vờ như không quan tâm.
"Đi ăn tối đi, cơm nguội hết rồi"
"Anh…"
"Nếu em không ăn thì bảo dì Cố đổ đi…"
Finnic đành bó tay ngồi xuống bàn ăn. Trước khi ăn còn dõng dạc nói cho anh biết địa điểm của cô.
"Nhà hàng JL đường số 2"
Anh đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Chắc chắn anh đang nghĩ rốt cuộc cô đang làm gì ở nhà hàng? Ăn tối với ai chăng?
Finnic đã ăn xong nhưng vẫn chưa thấy cô về, vừa vươn vai đứng dậy xoa bụng sau bữa ăn no nê Finnic đã ngơ ngác trước đám vệ sĩ được anh gọi tới đứng xếp thành hai hàng. Anh chỉnh lại quần áo đứng dậy mạnh giọng:
"Finnic, tới nhà hàng JL… đón chị dâu em"
Nghe thấy thế Finnic mừng rỡ hẳn.
"Yes sir… boss"