Chương 50

Edit: Cá vàng nhỏ

“Mẹ.” Trần Kiều Diệp đi ra ngoài đón bà vào, " Thành Nguyệt, hai người đã tới rồi."

Người đi theo Lý Văn Như là Lý Thanh Nguyệt nghe vậy thì cũng chào Trần Kiều Diệp một tiếng chị dâu.

Trần Kiều Diệp gật gật đầu.

Lý Văn Như kích động giữ chặt tay Trần Kiều Diệp,

“Kiều Diệp, cái vị thần y kia tới rồi sao?”

Trần Kiều Diệp nói: “Tới rồi! Đang ở bên trong mẹ ạ.”

“Mau dẫn mẹ đi xem.”

"Được, mẹ đi theo con vào trong."

Trần Kiều Diệp đưa Lý Văn Như cùng Lý Thanh Nguyệt đi tới bên trong phòng ngủ.

Diệp Chước đang bắt mạch cho Dịch Đào.

Trần Kiều Diệp chủ động giới thiệu, “Mẹ, đây chính là cô Diệp.”

"Cái gì?" Lý Văn Như sửng sốt một lát.

Mặc dù đã sớm biết thần y là một phụ nữ, nhưng Lý Văn Như như thế nào cũng không nghĩ đến, cô gái này lại trẻ như vậy.

Có vẻ như...

Cô gái ít nhất thì cũng phải mười bảy, mười tám tuổi.

Như thế này mà cũng có thể xưng là thần y?

Lý Văn Như thậm chí còn có chút hoài nghi, cô gái trẻ này có thể phân biệt được cảm lạnh và sốt rét hay không...

Điều này thật là khôi hài?

Trong lòng Lý Văn Như thì Trần Kiều Diệp luôn là một người chững chạc, không nghĩ tới lần này con dâu bà mà làm ra cái chuyện không biết nặng nhẹ thế này.

Thực sự nó làm bà quá thất vọng.

Lý Thanh Nguyệt híp mắt, nhếch khóe miệng lên với một chút khinh thường.

Cô còn đang nghĩ thân y trong miệng Trần Kiều Diệp là ai?

Hóa ra đó lại là Mục Chước, thiên kim tiểu thư giả mạo mà cả cái Vân Kinh này ai cũng biết đến tên.

A, không đúng, bây giờ phải gọi là Diệp Chước mới phải.

Cả cái Vân Kinh này không người nào là không biết cái tên phế vật ở nhà họ Mục này là một đứa dốt nát, ngay cả chữ Hán cũng không biết hết mặt chữ.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến chiếc lọ chứa ký sinh trùng Arnos, trong mắt Lý Thanh Nguyệt hiện lên một vẻ cảnh giác.

Một tên phế vật thì không khả năng bức ký sinh trùng ra khỏi cơ thể con người được.

Hơn nữa, trước đó Lý Thanh Nguyệt đã gặp qua Diệp Chước.

Trước đây Diệp Chước trang điểm rất đậm, luôn dùng một lớp phấn dày để che đi dung mạo thực sự.

Diệp Chước của bây giờ nào còn cái dáng vẻ trước kia nữa?

Lý Thanh Nguyệt tay nắm chặt thành quả đấm, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Mẹ, đây là cô Diệp." Thấy Lý Văn Như không phản ứng gì, Trần Kiều Diệp bèn lặp lại một lần nữa.

Lý Văn Như lúc này mới phản ứng lại, gật đầu một cái khóe môi nở nụ cười cứng ngắc: "Chào cô."

Diệp Chước khẽ mỉm cười, "Chào bà."

Lý Thanh Nguyệt đứng bên cạnh Lý Văn Như một tay che miệng lại, vẻ mặt trong mắt cô từ ngạc nhiên chuyển sang không thể tin được, " Cô, cô là... Mục Chước?"

Đổi thành những người khác khi nghe được câu này ít nhiều sẽ có chút lúng túng.

Suy cho cùng, Mục Chước của trước đây chính là một tên phế vật lại vô dụng.

Nhưng Diệp Chước giống như nghe không hiểu câu nói này của Lý Thanh Nguyệt chỉ nghĩ đơn giản là gặp lại người quen cũ mà thôi.Cô bèn tự nhiên gật đầu nói:" Là tôi, bất quá bây giờ tên của tôi là Diệp Chước."

Lý Văn Như quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Nguyệt, “Thanh Nguyệt, con biết cô gái này?”

Lý Thanh Nguyệt gật gật đầu.

Biết được Lý Thanh Nguyệt quen biết Diệp Chước, Lý Văn Như thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Thanh Nguyệt, đi ra ngoài với bác. Cô Diệp, tôi xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cháu gái của mình một chút."

“Xin cứ tự nhiên.” Diệp Chước khẽ gật đầu.

Lý Thanh Nguyệt nhìn về phía Diệp Chước nở một nụ cười thân thiện rồi sau đó ngoan ngoãn đi theo phía sau Lý Văn Như.

Lý Văn Như lập tức hỏi thăm tình huống của Diệp Chước.

Trên đời này có một loại người được gọi là thiên tài.

Lý Thanh Nguyệt vốn là một người phụ nữ tài năng hiếm có và hầu hết những người mà cô biết phần lớn đều là thiên chi kiêu tử.

Cho nên, Lý Văn Như liền nghĩ liệu Diệp Chước này có thành tựu gì trong ngành y học hay không.

Nói không chừng Diệp Chước thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho con trai bà.

Nghĩ như vậy, Lý Văn Như cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Nghe vậy, trên mặt Lý Thanh Nguyệt hiện lên có chút xấu hổ, "Cái này... Bác, bác muốn con nói cái gì?"

"Ý của cháu là gì?" Lý Văn Như cau mày lại.

Lý Thanh Nguyệt nói:"Cô Diệp dù sao cũng là do chị dâu mời tới đây..."

“Không cần cố kỵ Kiều Diệp, Thanh Nguyệt, cháu chỉ cần ăn ngay nói thật là được.”

“Cái kia......” Lý Thanh Nguyệt do dự một chút “Vậy được rồi, vị bên trong kia chính vị thiên kim trước kia của Mục gia, Mục đại tiểu thư, Mục Chước......”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Văn Như liền tái nhợt.

"Con đang nói là cô gái trong kia là thiên kim giả của Mục gia, là cái lại tu hú chiếm tổ chim khách đó sao?"

Lý Thanh Nguyệt gật đầu một cái "Bác à, bác đừng tức giận, đừng tức giận mà, cháu nghĩ là chị dâu có thể không biết thân phận thực sự của cô Diệp này..."

Lý Văn Như sao có thể không tức giận được chứ?

Để một tên phế vật nổi tiếng mà ai ai cũng biết đến chữa trị cho con trai của bà?

Đây không phải đang làm trò đùa để cho thiên hạ chê cười gia đình bà sao?