Chương 43

Edit: Cá vàng nhỏ

“Đúng rồi đại thần, chúng ta thêm một cái WeChat có được không?”

Diệp Chước không muốn tiết lộ danh tính của mình để rước thêm phiền phức nên trả lời: "Có gì muốn nói thì cứ nói ở đây đi."

Đại Thần chính là đại thần!

Ngay cả những câu trả lời cũng rất cá tính.

Đúng lúc này, trong nhà Diệp Chước đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

Có khách tới nhà sao?

Diệp Chước hơi nhướng mày, đóng máy tính lại chỉnh trang quần áo cho chỉnh tề rồi đi vào phòng khách.

Chỉ thấy trong phòng khách có hai người mà Diệp Chước chưa từng thấy qua bao giờ.

Thoạt nhìn có một người phụ nữ trung niên trông lớn tuổi hơn mẹ của cô và một cô gái trẻ.

Ba người đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện vui vẻ.

Nhìn thấy Diệp Chước đi ra, Diệp Thư vội vàng đứng dậy nói: "Chước Chước ra ngoài này! Đây là dì Liên của con còn đây là chị của con tên là Sa Sa."

Khách đến nhà là người bạn thân từ nhỏ của Diệp Thư tên là Chu Nguyệt Liên. Hai người mặc dù không có quan hệ máu mủ ruột thịt nhưng lại thân nhau hơn hai chị em ruột.

Cuộc sống của Diệp Thư những năm gần đây cũng may mà Chu Nguyệt Liên giúp đỡ.

Hai chị em ruột của Diệp Thư đối xử với nhau còn không thân thiết bằng một nửa của quan hệ của bà đối với Chu Nguyệt Liên.

Bên cách Chu Nguyệt Liên là con gái của bà ấy tên là Lâm Sa Sa.

Lâm Sa Sa năm nay 20 tuổi, ngũ quan rất xinh đẹp, mái tóc dài xoăn, nhìn qua thì thấy được đây là một cô gái rất nhiệt tình.

Diệp Chước lễ phép chào hỏi, “ Dì Liên, chị Sa Sa.”

Chu Nguyệt Liên đứng lên nói: "A Thư, đây là Chước Chước con gái của cậu sao?"

Diệp Thư gật gật đầu, “ Đúng vậy.”

Chu Nguyệt Liên nắm lấy tay Diệp Chước, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, một lúc sau, đôi mắt đỏ hoe nói: "A Thư, giống cậu! Giống cậu! Chước Chước giống cậu quá!"

Ngoại hình của Diệp Chước giống với Diệp Thư đến năm phần.

Ngoài ra còn có ba điểm giống như...người năm đó.

Nhưng câu nói này, Chu Nguyệt Liên không thể nói ra ngoài được.

Bởi vì người năm đó rời đi không lời từ biệt cũng đủ để khiến lòng Diệp Thư đau thấu tâm can rồi.

Nếu lúc này nhắc lại lần nữa, sẽ chỉ khiến Diệp Thư càng thêm đau lòng mà thôi.

Lâm Sa Sa rất thích Diệp Chước, không đầy một lát, hai cô gái trẻ đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mặc dù Diệp Chước nhỏ hơn Lâm Sa Sa hai tuổi nhưng Lâm Sa Sa không hề thấy có một khoảng cách nào giữa hai người bọn họ.

Hai người trò chuyện đặc biệt ăn ý, còn có một loại cảm giác hơi hối hận vì sao mà hai người họ không gặp nhau sớm hơn cơ chứ!

Kỳ thật lúc đầu Lâm Sa Sa còn có chút e ngại, tại trong ấn tượng của cô, những người xinh đẹp thường rất cao lãnh, luôn ngẩng cao đầu khi nói chuyện với người khác.

Cũng giống như là Mục Hữu Dung vậy.

Mục Hữu Dung lớn lên xinh đẹp, thành tích lại rất tốt, cho nên Mục Hữu Dung chưa bao giờ nhìn hay bắt chuyện với cô, mỗi lần gặp cô thì con bé sẽ coi cô như là không khí mà lướt qua thật nhanh.

Sau đó Lâm Sa Sa thi trượt cấp ba, không đỗ cấp ba, chỉ mới tốt nghiệp cấp hai nên cô quyết định ra ngoài làm việc.

Từ đó Mục Hữu Dung càng coi thường, chướng mắt cô hơn.

Không biết Mục Hữu Dung đã nói xấu, trào phúng sau lưng Lâm Sa Sa bao nhiêu lần.

Cô ta hay châm chọc Lâm Sa Sa không thi đỗ cấp ba thì cả đời này chỉ một kẻ mù chữ, thậm chí Mục Hữu Dung còn nói những lời vô cùng khó nghe sỉ nhục cô cả đời chỉ có thể làm một người hạ đẳng, nghèo hèn.

Lâm Sa Sa nắm lấy cánh tay Diệp Chước nói:" Chị còn tưởng rằng em dung mạo xinh đẹp như vậy sẽ không dễ nói chuyện ai ngờ Diệp Chước của chúng ta là một ngoại lệ nha!"

Diệp Chước nói: “ Chị Sa Sa, chị cũng rất xinh đẹp.” Lời Diệp Chước nói cũng không phải nịnh nọt, mà thật sự Lâm Sa Sa nhìn rất đẹp.

Lâm Sa Sa l lại có chút ngượng ngùng nói:" Nào có. Nhưng thành thật mà nói, Chước Chước, em khác với những gì chị tưởng tượng, em cũng khác với Mục Hữu Dung, Mục Hữu Dung trước đó rất lạnh lùng, cao ngạo, chị không có can đảm tìm cô ấy để nói chuyện......”

Diệp Chước sờ cằm một cái, trịnh trọng nói:“Chắc là bởi vì cô ta quá cao lãnh lại….. không xinh đẹp bằng em.”

Nếu người bình thường nói những lời tự luyến như vậy thì ít nhiều sẽ cho người ta cảm thấy có chút phản cảm.

Nhưng khi Diệp Chước nói lời này, chẳng những không bị phản cảm mà còn khiến người ta nhận ra lời cô nói vô cùng có lý, cô vốn nên như vậy.

Lâm Sa Sa cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, cô bé này thật sự là một đại bảo bối thần kì, một thiên thần lạc vào trốn nhân gian mà, quá hiểu lòng người.

"Chị Sa Sa, chị có WeChat không? Chúng ta thêm WeChat nhé?"

"Được." Lâm Sa Sa lấy điện thoại ra.

Hai người họ đã thêm WeChat.

Lâm Sa Sa nói tiếp:"Chước Chước, tại sao trong vòng bạn bè của em lại không có gì?"

Diệp Chước nói: “Đây là tài khoản mới mà em vừa đăng ký.”

Lâm Sa Sa đưa điện thoại di động lên chuyển điện thoại sang chế độ selfie: “Chúng ta selfie nhé?”

“Được.” Diệp Chước chủ động ôm lấy vai Lâm Sa Sa.