Edit: Cá vàng nhỏ
Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Chước chết dễ dàng như vậy kiếp trước! Cô sẽ khiến cho con nhỏ đó tận hưởng cái cảm giác đau đớn như cô trong quá khứ, hành hạ nó để nó thử cảm giác sống không được mà chết cũng không song.
Diệp Chước, ngươi không muốn ở lại Mục gia lắm sao? Thế thì cô liền thành toàn cho nó vậy!
Cô muốn giữ lại Diệp Chước, cô muốn Diệp Chước trở thành tấm lá chắn cho cô đi, cô muốn Điệp Chước cưới cái kia cầm thú, súc sinh ở kiếp trước đó! Cô muốn cái đồ xấu xí Diệp Chước này hoàn toàn trở thành bị cô đạp dưới chân mình!
Nghĩ đến đây, Mục Hữu Dung ngoắc ngoắc khóe môi, đuôi lông mày nhếch nhẹ lên mang theo một chút đắc ý "nhất định phải thắng".
Ở đại sảnh trong một góc khuất nào đó có hai người đàn ông đang ngồi.
Người đàn ông ngồi phía trước đội một chiếc mũ đen, vành mũ che khuất ngũ quan, giữa những đốt ngón tay thon dài trắng nõn kẹp một điếu thuốc, dưới làn khói cuộn tròn, vốn cũng không nhìn rõ ràng dung mạo, lúc này trở nên càng mông lung, huyền ảo hơn.
Một cái tay khác nắm vuốt một chuỗi phật châu, chuỗi hạt sẫm màu làm nổi rõ lên làn da trắng như tuyết kia. Người đó mặc trên mình một bộ áo choàng trắng kiểu Trung Hoa trường sam với hàng nút áo cùng màu được cài tỉ mỉ phía trên, vừa toát lên vẻ nho nhã nhưng cũng càng nổi bật được sự lạnh lùng trong đó.
Mặc dù thấy không rõ dung mạo của người đó thế nào, thế nhưng khí chất bễ nghễ thiên hạ thật sự là khó có thể khiến người ta coi nhẹ.
Người còn lại có khuôn mặt tuấn tú, lộ ra vẻ vô tư , ánh mắt rơi vào trên người Diệp Chước "Nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy thì thật không thể nào tin được trên đời lại có loại người mặt dày vô sỉ như Mục Chước. Tu hú chiếm tổ chim khách, thay mận đổi đào, ngũ ca, cái vị hôn thê này của cậu cũng quá ti tiện ......”
Từ góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn vào hành vi của Diệp Chước thực sự là không biết xấu hổ.Vốn dĩ một kẻ giả mạo như cô ấy không có tư cách để can thiệp vào chuyện nhà họ Mục nhận lại thiên kim chân chính! Thế mà còn xuất hiện ở chỗ này khiến mọi người vô cùng khó chịu.
Nói đến đây, người đàn ông chợt hiểu ra, tiếp tục nói: "Không phải! Người đính hôn với cậu chính là con gái đích thực của nhà họ Mục, cô gái giả này không liên quan gì đến cậu !"
Loại người như cô ta người không ra người, ma không ra ma này đến tư cách xách giày cho Ngũ ca cũng không xứng nữa.
Người đang nói chuyện là con trai trưởng nhà họ Lê tên Lê Thiên Đông nổi danh quyền quý ở kinh thành Vân Kinh này.
Trên lý mà nó thì với địa vị hiện tại của Mục gia ở Vân Kinh, không thể mời được vị đại thần này. Nhưng người ngồi đối diện với hắn cùng với vị thiên kim nhà họ Mục kia có đính ước với nhau, hắn tới đây là muốn xem dung mạo của cô chị dâu tương lai này.Vì thế hắn đến đây cùng với vị gia gia để được tận mắt mà chiêm ngưỡng sau này cho đỡ bỡ ngỡ.
Nam nhân đối diện nhếch môi, hai chân bắt chéo nhau, uy nghiêm mang theo nét lạnh lùng, trên người bao phủ một tầng tuyết quang.
Lê Thiên Đông thở dài, " Thiên kim thật của Mục gia thật sự quá đáng thương đi, nhiều năm như vậy bị người khác chiếm đoạt thân phận còn chưa tính, hiện tại lại còn bị ép phải nhận cái người giả mạo này làm chị em."
Chuyện này dù ai rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ vô cùng khó chịu!
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn người nam nhân ngồi ở đối diện "Nhưng mà nói thật, Ngũ ca, tôi không nghĩ tới vị hôn thê chưa từng gặp mặt này của cậu lại đẹp như vậy! Tôi còn tưởng rằng cái Vân Kinh nhỏ bé này không kiếm ra được một mỹ nhân nào đây.”
Mục Hữu Dung dù sao cũng là huyết mạch của Mục gia, nhìn cô ấy cũng khá xinh đẹp, nếu không thì sao có thể làm hoa khôi của trường được?
Nếu mà so sánh Mục Hữu Dung với Diệp Chước thì cô Diệp Chước này trông thật gớm ghiếc còn Mục Hữu Dung thì nhìn càng xinh đẹp, nổi bật hơn.
Lúc này nam nhân mới chậm rãi ngước mắt lên, một đôi mắt thần bí giống như giếng cổ không đáy, làn da rất trắng, phảng phất đã lâu không thấy ánh mặt trời, phía trên đuôi mắt xuất hiện một nốt ruồi đỏ, mang theo ba phần bệnh trạng, còn có bảy phần là sự hòa hợp của đôi môi trái tim cùng nụ cười khiến ai cũng phải say đắm nhưng Thiên Đông lại thấy lạnh lạnh khắp người.
"Không nói thì sẽ không có người coi cậu là người câm đâu!” Thản nhiên nói ra một câu nói, nhưng thanh âm lại khiến cho người đối diện cứng đờ người giọng nói mang theo vài phần áp bức.
Đó là loại giọng nói hay đến mức có thể khiến bạn nghẹt thở.
Lê Thiên Đông giật mình, nhưng vẫn là dũng cảm nói: "Ngũ ca, dù sao cậu cùng thiên kim Mục gia thật sự có hôn ước, mặc dù những năm này Sầm gia không có ở Vân Kinh, nhưng Sầm gia cùng Mục gia dù sao cũng là bạn tri kỷ, dì Sương và lão phu nhân nhất định phải để cậu lấy con gái của nhà họ Mục sao?"
Ngũ ca, có phải cậu đã có Bạch Nguyệt Quang rồi không?” Lê Thiên Đông lập tức lại hỏi.
"Bạch Nguyệt Quang là cái gì?" Nam nhân nheo mắt lại, lông mày hơi hơi nhíu lên.
Lê Thiên Đông nói:"Bạch Nguyệt Quang là người cậu thích, cậu vô cùng thích, không phải là cô ấy thì cậu sẽ không lấy."
Nam nhân khẽ lắc đầu, “bây giờ không có, về sau cũng sẽ không có.”
Lê Thiên Đông không hoài nghi chút nào về lời vị này vừa nói.
Bọn họ đã quen biết nhau hơn mười năm rồi.
Hắn chưa bao giờ thấy người đàn ông này lại gần bất kỳ người phụ nữ nào.
Không những hắn chưa từng thấy mà vị này còn ăn chay quanh năm, hàng ngày ngoài việc xử lý văn bản trong văn phòng ra thì còn lại thời gian đều đến chùa miếu tĩnh tâm tu hành, lắng nghe phật âm.
Cho dù ngày đó vị gia gia này thật sự xuất gia, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Mục Hữu Dung tiếp tục tỏ ra hung hăng với vẻ mặt vô cùng đáng thương, khiến dư luận đều nghiêng về phía cô.
Chỉ từ một điểm cô là thiên kim tiểu thư thật của Mục gia là cô đã nắm chắc phần thắng
Diệp Chước biết rất rõ ràng bản thân mình bây giờ đang trong hoàn cảnh nào, nhìn Mục Hữu Dung và nói:"Mục tiểu thư, thực xin lỗi vì chiếm giữ thân phận tiểu thư nhà họ Mục 18 năm nay của cô! Tôi lập tức rời khỏi nơi này, trở về chỗ của mình. Mục tiểu thư cái thân phận này từ giờ trở đi vật quy về nguyên chủ, về sau tôi tên là Điệp Chước. ”
Đây vốn cũng không phải là nhà Diệp Chước cô, cũng không phải nhà của nguyên chủ, cho nên cô sẽ không cần phải cố chấp mà ở đây làm gì.
Mục Hữu Dung sửng sốt một chút.Cô cũng không nghĩ tới Điệp Chước sẽ chủ động đưa ra đề nghị rời đi.
Kiếp này với kiếp trước có chút không giống nhau.
Ở kiếp trước, Diệp Chước không chỉ bị người khác mắng chửi vì hành vi vô liêm sỉ cố ở lại Mục gia cuối cùng còn bị người nhà họ Mục ra tay gϊếŧ chết.
Dựa theo quỹ đạo của kiếp trước, cô đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho con nhỏ Diệp Chước này ăn một bạt tai con tiện nhân này đột nhiên quyết định rời đi, cô làm sao có thể tát vào mặt cô ta được?
Tiện nhân kia là giả bộ muốn rút lui, cố ý tỏ ra đáng thương để lừa sự thương cảm của mọi người sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt Mục Hữu Dung hiện lên một tia khinh thường.
Chỉ dựa vào Diệp Chước cô ta, một tên ngốc không biết nhiều đại nhân vật có thân phận cao quý mà lại muốn trước mặt cô giở mấy trò tính toán, khôn vặt sao?
Mục Hữu Dung cô là phượng hoàng niết bàn, được trời cao thương xót mà cho sống lại còn Diệp Chước cô ta là cái thá gì? Ngay cả một con chim sẻ cũng không bằng thì làm sao đấu lại được với cô.
Mục Hữu Dung nhẹ nhàng nở nụ cười, bên miệng hiện lên mấy phần đùa cợt đường cong.
“Vật quy nguyên chủ? Diệp Chước, cô chiếm thân phận của tôi 18 năm để hưởng thụ vinh hoa phú quý, hiện tại chỉ nói một câu đơn giản "Vật quy nguyên chủ " thì cô nghĩ tôi sẽ tha thứ cho cô sao?"
Diệp Chước trên mặt không biểu lộ cảm xúc nhàn nhạt mà nó:" Tôi nói cho cô biết, không phải tôi, không phải cô, cũng không phải cha mẹ của chúng ta gây nên chuyện này, cô hận là điều đương nhiên, cô hận tôi cũng điều dễ hiểu. Nhưng cái mà cô nên hận nhất chính là bệnh viện, nếu không phải họ sơ suất thì số phận của chúng ta đã không bị thay đổi! Cô Mục, khi đó chúng ta đều là trẻ con, không thể nào tự trao đổi thân phận cho nhau được, tôi cũng không có trách nhiệm gì với số phận của cô cả.”
Mặc dù nguyên chủ danh tiếng có chút không dễ nghe,
nhưng cô ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì gây hại đối với Mục Hữu Dung cả.
Bất quá Mục Hữu Dung căm ghét cô cũng không có sai, dù sao chuyện này xảy ra với ai, thì người đó cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.Nhưng, Mục Hữu Dung lại bày ra vẻ mặt này là có ý gì, định đem hết mọi chuyện đổ lên đầu cô sao? Nguyên chủ năm đó chỉ là một đứa bé sơ sinh, cô có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình được à?
Mục Hữu Dung cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sự châm chọc:"Vậy cô cho rằng bệnh viện là nơi nghiêm ngặt như vậy sẽ có chuyện ôm nhầm con hay sao?"