Chương 1

Edit: Cá vàng nhỏ

Diệp Chước mở mắt lần nữa, trước mắt là một mảng tối đen như mực.

Một mùi rượu nồng nặc sộc thẳng vào trong mũi cô.

Mặc dù cô không thể nhìn thấy cái gì nhưng là đại lão trong giới khoa học kỹ thuật hàng đầu, Diệp Chước nhạy bén phát hiện khí tức xung quanh đã thay đổi, nơi này đã không còn là thế giới mà cô từng sống nữa rồi.

Đây là nơi nào?

Cô chưa chết sao?

Diệp Chước mò mẫm, tìm kiếm công tắc bật đèn.

"Ba ——"

Căn phòng được thắp sáng bằng thứ ánh sáng trắng như tuyết. Diệp Chước bình tĩnh nhìn và đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh.

Cô nhanh chóng kéo rèm cửa ra, trong phòng khắp nơi đều là chai rượu rỗng, tàn thuốc đã hút vương vãi khắp sàn nhà, tất cả đều cho thấy tâm trạng không tốt của chủ nhân cơ thể này.

Đúng lúc này, trong đầu Diệp Chước hiện lên vô số mảnh ký ức.

Diệp Chước từ từ sắp xếp lại những mảnh vụn ký ức vừa hiện lên ấy lại với nhau rồi đúc kết ra một điều quan trọng, cô đã được trọng sinh.

Nguyên chủ là họ Mục, tên là Mục Chước, là con gái của gia đình hào môn mà ai ai cũng hâm mộ.

Có điều, nguyên chủ mặc dù xuất thân trong gia đình trâm anh thế phiệt nhưng lại rất ngu ngốc, dốt nát bất tài, bây giờ đang học cấp ba, ngay cả chữ Hán đều nhận không được đầy đủ......

Cô được biết đến là một tên ngốc nổi tiếng và cô cũng chính là đối tượng bị những phú nhị đại cười nhạo trong cái giới hào môn này.

Ba ngày trước, trong một lần ngoài ý muốn, Mục gia phát hiện Mục Chước không phải là con gái ruột của họ mà cô chỉ là đứa trẻ vô tình bị ôm nhầm trong bệnh viện.

Cái tai nạn ngoài ý muốn này giống như một tiếng sét khiến cả thế giới của Diệp Chước hoàn toàn mất đi màu sắc.

Nhà họ Mục lúc đầu vốn đã không thích Diệp Chước, bây giờ họ khi biết được tin cô không phải con gái ruột của mình thì đối với cô càng thêm ghét bỏ không thôi.

Thiên kim chân chính của nhà họ tên là Diệp Hữu Dung.

Diệp Hữu Dung người ta thì ôn nhu, hào phóng và tài giỏi, là một đứa con nhà người ta điển hình so với nguyên chủ ngu như heo chính là một trời một vực.

Nguyên chủ cùng thiên kim thật cùng học tại một trường. Thiên kim người ta ở trường rất nổi tiếng, không chỉ là hoa khôi có tiếng ở trường mà còn đạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế.

Nếu nói vị thiên kim kia là ánh trăng sáng trên bầu trời thì nguyên chủ thậm chí còn không bằng bùn dưới đất.

Hôm nay thiên kim thật, Diệp Hữu Dung chính thức trở về nhà họ Mục. Người nhà họ Mục rất coi trọng Diệp Hữu Dung nên đã tổ chức một bữa tiệc vô cùng hoành tráng mời vô số danh môn vọng tộc cùng các họ hàng thân thích đến dự.

Nhớ tới đây Diệp Chước híp mắt, từ giờ trở đi Diệp Hữu Dung chính là Mục Hữu Dung. Mà cô cũng sẽ từ Mục Chước trở thành Diệp Chước.

Chỉ tại sự nhầm lẫn của bệnh viện, khiến số phận của hai cô gái bị hoán đổi trong 18 năm nay đã được quay về đúng quỹ đạo vốn có của nó.

Sau khi suy nghĩ xong, Diệp Chước mở ngăn tủ, chuẩn bị quần áo đi tắm.

Trên người cô bây giờ toàn mùi rượu hòa cùng với mùi mồ hôi ở giữa cái trời mùa hè oi bức này bốc lên một mùi hôi khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vừa mở tủ quần áo ra, Diệp Chước đã giật mình bởi quần áo trong tủ, đập vào mắt cô đều là những bộ quần áo cực kỳ phóng đãng, áo ngực hở cổ tròn lớn, quần đùi, quần đinh tán, váy ngắn và tất lưới......

Có một luồng khí tức nồng nặc đang lao về phía cô khiến bản thân cô choáng váng.

Ngước mắt lên nhìn thấy bức ảnh trên bàn cạnh giường, cô đờ người ra bởi bức ảnh đó còn kinh khùng hơn cái mùi mà cô vừa ngửi.

"Ai đây?"

"Đây thật sự là người chứ không phải quái vật?"

Tìm hơn nửa ngày, Diệp Chước cũng không tìm được một bộ quần áo bình thường. Cô dứt khoát không tắm rửa nữa. Không còn cách nào khác cô đành phải mặc một bộ đồ chống nắng dài tay bên ngoài, trang điểm thật đậm rồi đi xuống lầu....

“Cha, mẹ.” Diệp Chước đi tới trước mặt cha mẹ Mục.

Nhìn thấy Diệp Chước đi xuống, tất cả những vị khách có mặt đều nhìn cô với vẻ khinh bỉ.

Hôm nay là ngày chính thức Mục Hữu Dung trở về Mục gia.

Diệp Chước này, tu hú chiếm tổ chim khách vậy mà vẫn còn dám xuất hiện ở đây, hơn nữa còn tỏ vẻ xem như chưa biết chuyện gì đã xảy ra sao?

Cô ta có tư cách gì để gọi hai tiếng cha mẹ này. Thực sự là không cần đến thể diện nữa rồi!

"Cô ta sao còn có mặt mũi ở lại đây mà gọi cha mẹ của người ta? Nếu tôi là cô ta, tôi đã nhảy lầu mà chết rồi! Cô ta còn sống ở trên đời này làm gì? Thật không biết xấu hổ!"

"Đúng là vừa xấu xí lại còn mang đến rắc rối!"

“Nghe nói mẹ ruột của cô ta có xuất thân thấp kém gia cảnh lại rất nghèo khó. Đến bây giờ, ngay cả nhà cũng không có, tôi nghĩ nhất định là cô ta đã quen với cuộc sống nhung lụa này rồi nên mới lỳ lợm ở đây, không chịu rời đi!"

"Các người không biết hay sao, mẹ ruột của cô ta tên Diệp Thư chính là một ả tiểu tam đấy! Bà ta còn không biết cha của con mình là ai nữa kìa!"

"Hóa ra là Diệp Chước là con gái ngoài giá thú không ai muốn nhận."

"....."

Đám người nghị luận ầm ĩ, lời nói lạnh lùng, sắc bén như đao, đổi lại là những người khác đoán chừng đã sớm không chịu đứng yên nhưng Diệp Chước trên mặt ngay cả nửa điểm biến sắc cũng không, cô vẫn vững như bàn thạch.

Mục phu nhân-Tɧẩʍ ɖυng nhìn về phía Diệp Chước, ngước mắt lên nói:"Lại đây, ta giới thiệu với con, đây là chị của con Dung Dung, sau này hai chị em nhất định phải sống với nhau thật hòa thuận đó."

Mục phu nhân ngoài mặt vẫn nở nụ cười như cũ nhưng trong lòng bà ta đã thầm mắng rủa Diệp Chước.

Diệp Chước con tiểu tiện nhân này, rõ ràng không phải là con gái của bà vậy mà còn lì lợm ở nhà bọn họ mãi không chịu đi.

Thực sự là không biết xấu hổ!

Diệp Chước, mày không đi cũng không sao, Mục gia có vô vàn biện pháp để mày biến mất trên thế gian này một cách người không biết, quỷ không hay nha!

Diệp Chước nhìn Mạc Hữu Dung, "Xin chào."

Mục Hữu Dung cũng không để ý tới Diệp Chước, mà là quay đầu nhìn về phía Mục phu nhân, viền mắt đỏ ửng lên mà chất vấn: “Mẹ không phải mẹ chỉ hai người con trai cùng một người con gái thôi sao? Cô ta là con gái của mẹ, vậy còn con là cái gì ?”

Từ nhỏ đến lớn, Mục Hữu Dung đã có một loại trực giác rất kì lạ.Cô ta cảm thấy mình không phải là người bình thường, cô ta chán ghét tầng hầm tối tăm, âm u và đám người thấp kém xung quanh mình ...

Cô không tin mình là con gái của ả tiểu tam đó sinh ra. Sự thật chứng minh, không phải cô ta có suy nghĩ hão huyền mà cô ta thực sự một công chúa lưu lạc giữa nhân gian, là thiên kim chân chính của Mục gia.

Biết được tin tức này, Mục Hữu Dung mừng rỡ như điên!

Đáng tiếc...... Vận mệnh trêu người.

Cô ta không thể quên được cái vận mệnh bi thảm của chính mình ở kiếp trước.

Cô ta có một tay bàn tay vàng, nhưng đã bị chính cô ta phá hủy thành từng mảnh.

Đúng vậy.

Mục Hữu Dung là trọng sinh trở về.

Ở kiếp trước, cô ta được cha mẹ ruột tìm thấy và nhận lại khi cô ta mới hai mươi tuổi.

Sau khi trở về nhà họ Mục, cha mẹ đối xử rất tốt với cô ta, cho cô ta tham gia rất nhiều lớp huấn luyện, để cô từ một nàng Lọ Lem lột xác trở thành một thiên kim hào môn hoa lệ khiến bao người si mê, ngưỡng mộ.

Đáng tiếc, cô có mắt không tròng, nằng nặc đòi gả cho một tên dị nhân, coi trọng một tên cầm thú đội lốt người. Cuối cùng bị tên đó ngược đãi, tra tấn sau đó chết một cách thê thảm.

Cứ như vậy, cô trở thành bia đỡ đạn cho người ta, đến nỗi hài cốt cũng không còn.

Nhưng, kiếp này cô sẽ không để bản thân mình rơi vào tình trạng như kiếp trước nữa.

Trọng sinh trở về Mục Hữu Dung đã có bàn tay vàng mà người bình thường không có.Thậm chí cô ta còn mang theo ký ức của kiếp trước.

Trong kiếp này, cô ta sẽ là người rực rỡ nhất, nổi bật nhất! Cô ta muốn làm cho cha mẹ cảm thấy tự hào về bản thân mình! Cô ta muốn để Mục gia trở thành gia tộc lớn nhất trong giới hào môn, khiến cả thành phố Vân Kinh này phải trầm trồ, thán phục.

Hơn nữa, theo lời nhắc nhở của bàn tay vàng thì bữa tiệc tối nay có một người thân phận vô cùng đặc biệt có thể khiến cả thành phố Vân Kinh run rẩy chỉ bằng một cái phất tay, đáng tiếc ở đây có quá nhiều người và kiếp trước cô chưa từng thấy qua vị đại lão tài phiệt trong truyền thuyết này......

Bất quá, cô ta có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn nhất định cô ta có thể hấp dẫn vị đại lão tài phiệt kia chú ý đến mình.

Nhưng vị đại lão tài phiệt kia không phải người mà muốn gặp là có thể gặp.

Mục Hữu Dung cô sẽ không bao giờ từ bỏ, cô ta sẽ dùng hết mị lực của mình để khiến cho hắn ta chủ động tìm đến gặp cô.