Chương 5: Chợ đồ cổ (1)

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

Trình Văn không hiểu câu trả lời của Mặc Tư Hàn, vậy là anh đã đồng ý rồi sao?

Không phải trước giờ anh luôn từ chối mọi cuộc liên hôn do nhà họ Mặc sắp xếp sao?

“Tổng giám đốc, anh quyết định đến đó sao?”

Mặc Tư Hàn không trả lời, nhưng đáp án đã rõ ràng rồi. Trình Văn cung kính nói: “Được, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Mặc Tư Hàn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đôi mắt tĩnh lặng như hồ cuối cùng cũng có chút gợn sóng.

Là cô ấy sao?

—————

Buổi sáng ngày hôm sau.

Cố Yên vừa rửa mặt xong chưa được bao lâu thì dì Lâm đến, nhìn thấy Cố Yên ngồi trước bàn thì tỏ vẻ không vui: “Cố Yên, cô còn không mau đi dọn dẹp vệ sinh.”

Tuy Cố Yên là con gái của Cố Vĩnh Quân nhưng địa vị của cô ở nhà họ Cố thậm chí còn không bằng một người giúp việc.

Dì Lâm cũng luôn sắp xếp các công việc khác nhau cho Cố Yên làm theo lời phân phó của Chu Tố Vân.

Cố Yên từ từ đứng lên. Cô không nói lời nào mà bước ra khỏi phòng.

Dì Lâm cho rằng Cố Yên đi dọn dẹp nhà cửa, nhưng không ngờ cô lại rời khỏi nhà.

Dì Lâm nhếch miệng khinh thường, quay người bước vào trong gọi điện báo cáo với Chu Tố Vân: “Phu nhân, hôm nay Cố Yên không làm việc nhà.”

Chu Tố Vân cau mày: “Cô ta đâu rồi?”

Dì Lâm lắc đầu, trả lời: “Cô ta ra ngoài rồi.”

“Mặc kệ cô ta đi.” Chu Tố Vân không che giấu sự chán ghét đối với Cố Yên, nói: “Tối nay cô ta trở về thì cho cô ta làm nhiều việc hơn.”

Dì Lâm do dự nói: “Phu nhân, bà có cảm thấy Cố Yên có gì đó thay đổi không?”

Chu Tố Vân khinh thường nói: “Dù cô ta có thay đổi thế nào thì cũng không thể thoát khỏi tay tôi. Một đứa học sinh cấp ba như cô ta, sao có thể rời bỏ nhà họ Cố được?”

Nghe thế, sự nghi ngại trong mắt dì Lâm liền biến mất: “Đúng như phu nhân nói, ngoại trừ nhà họ Cố, cô ta không còn nơi nào để đi.”

Chu Tố Vân bực bội tắt điện thoại, nếu không vì quan tâm đến Cố Thẩm Nguyệt thì bà ta đã sớm đuổi Cố Yên ra khỏi nhà họ Cố rồi.

—————

Ở bên này, Cố Yên đã rời khỏi nhà họ Cố.

Cô nắm chặt trong tay hơn 100 nhân dân tệ. Đây là số tiền mà cô đã tích góp được trong hơn một năm nay. Ở kiếp trước thì lúc này cô đang dùng số tiền này để mua một món quà tặng cho Cố Vĩnh Quân.

Thế nhưng, Cố Vĩnh Quân vì muốn làm xấu mặt cô mà đã nhẫn tâm ném món quà đó vào thùng rác.

Cố Yên nhếch môi cười. Cô cười đầy tự giễu.

Kiếp này, cô nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Ở mọi kiếp trước, bất cứ mọi việc mà cô làm đều không thể đổi lấy sự yêu thương chân thành của Cố Vĩnh Quân.

Với cô mà nói, bây giờ Cố Vĩnh Quân cũng chỉ là một người ngoài, từ nay không còn liên quan gì đến cô nữa.

Cố Yên mua hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành. Xong xuôi, cô đếm số tiền còn lại trong tay rồi mím môi.

Nhiêu đây thì không đủ.

Vốn dĩ kiếp trước cô còn có một không gian có thể chứa đồ, bên trong có rất nhiều đồ tốt.

Chỉ là kiếp này, hình như không gian đó không còn nữa.

Cố Yên ngừng việc suy nghĩ lại, xem ra cô phải đi đến khu chợ đồ cổ một chuyến rồi.

Chợ đồ cổ là nơi buôn bán các đồ vật cổ, có giá trị văn hóa. Thế nhưng cũng có một số quầy hàng được bày bán trên vỉa hè là đồ kém chất lượng.

Tất nhiên bên trong có thể sẽ có hàng tốt, nhưng trường hợp này rất ít.

Có rất nhiều người đến đây với suy nghĩ muốn kiếm chút lợi ích, nhặt lấy một chút của hời ở khu chợ này, và mục đích của Cố Yên cũng giống vậy.

Cô đã từng sống trong một gia đình chuyên về đồ cổ và học được rất nhiều kiến thức ở phương diện này. Hơn nữa, cô cũng rất có thiên phú nên chỉ cần nhìn một chút là có thể biết được món đồ đó có phải là đồ cổ thật không.

Trải qua nhiều kiếp sống, những kiến thức là cô học được nhiều vô số kể và đều được ghi nhớ trong đại não.

Cố Yên bắt một chiếc taxi đi đến khu chợ đồ cổ. Nơi đó cách nhà họ Cố 15 phút đi xe nên cô đã phải mất 30 tệ cho chuyến xe này.

Cố Yên cảm thấy rất đau lòng. Hiện giờ, cô chỉ còn có 80 tệ.

Cô cất tiền vào trong túi, sau đó bước vào khu chợ.

Những người đến chợ đồ cổ hầu hết đều là người lớn tuổi, đa số là đàn ông. Những người trẻ tuổi như Cố Yên thì lại rất ít.

Chủ quầy của những gian hàng đó nghĩ Cố Yên chỉ tới đây xem thử, không có ý định mua, nên không ai trong số họ niềm nở tiếp đón Cố Yên.

Ánh mắt Cố Yên dừng trên từng quầy hàng trong khu chợ, có hơn trăm sạp hàng, trên đó trưng bày những món đồ cổ giống như chúng có sức hấp dẫn, có giá trị lịch sử lớn.

Cố Yên quan sát từng quầy hàng một cách chậm chạp, từ tốn.

Thế nhưng cô vẫn không thể tìm thấy được một món đồ thật nào.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy một trong số đó trông rất giống đồ thật. Cố Yên bèn ngồi xuống, cầm nó lên và quan sát thật cẩn thận, thế nhưng lại phát hiện không phải đồ thật nên cô chỉ có thể đặt chúng trở lại.

Cô thấy hơi thất vọng.

Quả thật là rất khó để tìm được món hời, chỉ khi có may mắn và đúng thời điểm mới có thể tìm được một vài đồ vật quý giá thực sự.