Chương 2: Cố Yên chính là tai họa

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

Cố Yên cười nhẹ: “Vậy sao?”

Giọng nói của cô lạnh nhạt khiến cho Cố Thẩm Nguyệt cảm thấy Cố Yên có gì đó hơi khác lạ so với thường ngày, đặc biệt là đôi mắt của cô, nó dường như trở nên linh động hơn.

Trước đây, mỗi lần Cố Yên nói chuyện, cô đều cúi đầu.

Cố Thẩm Nguyệt vừa nảy ra ý nghĩ này đã gạt bỏ ngay. Cố Yên có thể thay đổi được gì chứ?

Cô vẫn như trước đây, vẫn để cho cô ta ức hϊếp mà thôi.

Cố Thẩm Nguyệt cười nhạt, nói: “Cố Yên, đợi chút nữa mẹ chị tới đây sẽ dạy dỗ chị một bài học.”

Cô ta lại đè thấp giọng nói: “Chỉ cần tôi dùng chút thủ đoạn nhỏ, chị cũng sẽ bị mọi người quay lưng chỉ trích giống như chiếc vòng tay này vậy.”

Cố Thẩm Nguyệt cong môi cười hả hê.

Đột nhiên cô ta ngửi được mùi lạ trong phòng, cô ta cau mày nhìn khắp căn phòng nhỏ hẹp chứa đầy những đồ bỏ đi.

Cố Thẩm Nguyệt không ưa căn phòng này, nếu không phải đây là phòng của Cố Yên thì cô ta chắc chắn sẽ không bước chân vào dù chỉ một lần. Chỗ này còn không bằng phòng của người hầu nhà họ Cố.

Cố Thẩm Nguyệt nói xong thì rời đi.

Cố Yên nghỉ ngơi một lát rồi ngồi dậy bước xuống giường, đi về phía chiếc gương trong phòng. Cô nhìn mình trong gương, bên má phải có một vết sẹo do bị phỏng, trông rất đáng sợ. Vết sẹo này là do Cố Thẩm Nguyệt cố tình hắt ly nước sôi vào mặt cô.

Dưới sự sắp xếp có chủ ý của Cố Thẩm Nguyệt với mục đích là làm nổi bật sự xuất sắc của mình, cô vẫn luôn học cùng lớp với cô ta.

Tuy nhiên, từ nhỏ vẫn có nhiều người nói rằng cô xinh đẹp hơn Cố Thẩm Nguyệt.

Dù là ở khía cạnh nào đi chăng nữa thì Cố Thẩm Nguyệt luôn không muốn thấy người khác xuất sắc hơn cô ta. Chính vì vậy, cô ta đã tìm cách mọi cách để phá hủy gương mặt của cô.

Cô đã vốn tự ti, yếu đuối nên sau khi bị như vậy càng không dám ngẩng đầu nữa.

Cố Yên chạm vào vết sẹo trên mặt.

Những kiếp trước, cô đã học được rất nhiều kỹ năng, trong số đó bao gồm cả y học. Chính vì thế, không khó để loại bỏ vết sẹo này.

Cố Yên ngừng suy nghĩ, bắt đầu tìm thuốc ở trong phòng, từ từ bôi lên vết thương trên trán.

Nhà họ Cố trước giờ vẫn luôn đánh đập và trách mắng cô. Những vết thương này đối với cô mà nói đã trở thành những chuyện thường ngày.

Cố Yên lặng lẽ rũ mắt, che giấu đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt.

————

Ở bên ngoài, Cố Vĩnh Quân đã quay về nhà họ Cố.

Cố Thẩm Nguyệt nhiệt tình kéo tay Cố Vĩnh Quân: “Dì, cuối cùng dì cũng đến.”

“Nguyệt nhi, dì không ngờ Cố Yên lại trộm đồ của con, khiến con phải chịu thiệt thòi rồi, dì nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”

Nhắc tới Cố Yên, Cố Vĩnh Quân liền cực kỳ tức giận, đứa con gái chết tiệt này toàn khiến cho bà ta mất mặt!

Đúng là một đứa ăn cháo đá bát, nhà họ Cố đã chịu nuôi dưỡng, chăm sóc nó thì nó phải biết tự cảm thấy may mắn đi chứ.

Vậy mà Cố Yên không những không biết ơn mà còn chống lại nhà họ Cố.

Cố Yên sinh ra chính là để khắc bà ta mà! Vào giây phút chào đời còn khắc chết ba ruột mình!

Cố Yên đúng là tai họa.

Nghe Cố Vĩnh Quân nói những lời này, Cố Thẩm Nguyệt làm ra vẻ lúng túng, nói: “Dì à, chị ấy chỉ là nhất thời kích động, dì cũng đừng làm khó chị ấy, chỉ cần nhắc nhở chị lần sau đừng trộm đồ nữa là được.”

Cố Vĩnh Quân nhíu mày, không đồng ý, nói: “Nguyệt nhi, nếu chỉ dạy bảo nó nhẹ nhàng như thế thì nó không ghi nhớ được.”

Cố Thẩm Nguyệt không nói gì nữa.

Phòng của Cố Yên ở tầng một, Cố Vĩnh Quân bước tới, muốn đi vào nhưng vừa nhìn thấy bên trong chất đầy những đồ vật bị bỏ đi thì khó chịu mà nhíu mày.

Cố Vĩnh Quân ra lệnh: “Cố Yên, bước ra đây.”

Nói xong, bà ta lập tức quay lại phòng khách.

Trước giờ Cố Yên luôn nghe lời bà ta, lần này cũng sẽ như vậy.

Cố Yên chậm rãi bước ra phòng khách.

Cả nhà họ Cố đều đang ngồi trên sofa, đồng loạt nhìn về phía Cố Yên.

Cố Vĩnh Quân thực sự đang rất tức giận. Cố Yên làm gì cũng không tốt, bây giờ lại còn đi trộm đồ của người khác, thật là khiến cho bà ta mất hết mặt mũi!

Bà ta bước lên muốn đánh Cố Yên một cái: “Cố Yên, bình thường tao dạy mày thế nào hả? Còn nhỏ mà đã học thói ăn trộm, tao thật hối hận vì đã sinh ra đứa con gái như mày!”