Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Toàn Năng Được Lão Đại Sủng Kiều

Chương 17: Con nhỏ xấu xí đến kìa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

Cô ta quay mặt đi rồi nói với tài xế: “Chú Triệu, đi thôi.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Cố Thẩm Nguyệt nhìn Cố Yên qua kính chiếu hậu, đáy mắt tràn ngập sự khinh thường.

Cố Thẩm Nguyệt vừa rời đi chưa được bao lâu thì lại có một chiếc xe khác dừng lại trước mặt Cố Yên.

“Tiểu Yên.”

Mặc Tư Hàn ngồi hàng ghế sau. Anh mở cửa xe ra, muốn xuống dẫn Cố Yên lên xe nhưng hai chân của anh không cho phép.

Lần đầu tiên anh cảm thấy việc không thể đi lại rất bất tiện.

Cố Yên chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Mặc Tư Hàn cười nói: "Bác sĩ nhỏ của tôi, muốn nhờ em chữa trị thì tôi tất nhiên phải đến lấy lòng em rồi.”

Hiện giờ, Cố Yên đang đeo một chiếc cặp sách màu lam trên vai, cô đang mặc đồng phục của Trường Trung học Minh Đức. Mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên của cô buông xuống vai, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu…

Đầu ngón tay Mặc Tư Hàn khẽ động, anh lẳng lặng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cố Yên biết đây chỉ là một cái cớ cho hành động muốn đến đón cô đi học của anh nhưng cô không vạch trần.

Cố Yên cũng không muốn làm ra vẻ gì nữa, cô ngồi vào ghế, rồi nói: “Làm phiền anh rồi.”

“Ừ.” Mặc Tư Hàn quay sang nói với tài xế: “Đi thôi.”

Mặc Tư Hàn yêu cầu tài xế dừng xe ở một vị trí cách trường Trung học Minh Đức một đoạn, bởi anh lo rằng mình sẽ gây thêm phiền toái cho cô nếu chẳng may có người nhìn thấy Cố Yên bước từ trên xe của anh xuống.

Mặc Tư Hàn hiểu rất rõ về Cố Yên, anh biết cô không thích phiền phức. Vậy nên anh sẽ không mang rắc rối đến cho cô.

“Tôi đi trước.” Giọng nói của Cố Yên thật nhẹ nhàng và mềm mại.

Mặc Tư Hàn gật đầu: “Được.”

Anh lại nói thêm: “Tối nay tan học tôi sẽ đón em, địa điểm vẫn như cũ.”

Lúc nãy cô đã hẹn anh sau giờ học sẽ kiểm tra qua chân cho anh.

“Ừ.”

Cố Yên vẫy tay chào tạm biệt Mặc Tư Hàn, cô xoay người, bước vào trường.

Trường Trung học Minh Đức là trường trung học tư thục dành cho quý tộc lớn nhất ở Giang Thành, với chất lượng giảng dạy và các phương diện khác liên quan đều thuộc vào loại tốt nhất.

Học sinh của trường đều là những người thuộc gia đình giàu có, quý tộc, những người có thành tích xếp hạng từ hai mươi trở lên trong thành phố.

Cố Yên có thể vào học ở trường Trung học Minh Đức là nhờ danh tiếng của nhà họ Cố.

Cố Kiến Bình vì Cố Thẩm Nguyệt nên đã xây tặng cho trường học một sân vận động. Chính vì vậy, bên phía nhà trường mới phá lệ nhận Cố Yên vào học.

Trước đây, mỗi khi Cố Yên đi học đều buộc tóc, nhưng hôm nay, cô lại thả tóc xuống. Điều này khiến cho những học sinh khác nhất thời không nhận ra cô là ai.

Tuy cô đang đeo khẩu trang, nhưng khí chất cao quý toát ra từ cô, cùng với cặp mày thanh tú, vẫn thu hút được một số học sinh.

Một học sinh nam nhìn thẳng vào Cố Yên, không kìm được mà nói: “Nhìn thoáng qua cũng có thể biết được cô gái này rất xinh đẹp, có khả năng còn đẹp hơn so với mỹ nhân của nhà họ Cố của trường chúng ta. Đây là học sinh mới chuyển trường đến sao? Không biết cậu ấy được chuyển đến lớp nào? Không được, tao nhất định phải hỏi cho bằng được.”

Người bạn đi cùng học sinh nam đó bất giác cau mày.

Cậu ấy cảm thấy cô gái này rất quen thuộc.

Sau đó, cậu ấy nhìn vào cặp sách, lập tức nhận ra: “Đây là Cố Yên.”

“Cố Yên?” Học sinh nam đó sửng sốt.

Những học sinh nam khác đồng thời quay lại nhìn về phía này.

“Đúng vậy.” Người bạn đi cùng học sinh nam đó túm lấy cổ áo cậu ấy: “Khẩu vị của mày cũng lạ thật đấy, không ngờ mày lại đánh giá cao Cố Yên?”

Học sinh nam đó thốt ra vài tiếng chửi rủa, cảm thấy mình như bị sỉ nhục hoàn toàn: “Ai lại đánh giá cao cái đứa xấu xí đó chứ? Là do tao không nhận ra thôi. Tao cảnh cáo mày, không được nói loại chuyện nhục nhã này cho người khác biết, nếu không đừng trách tao vô tình.”

Nếu như những lời nói vừa rồi bị truyền ra ngoài, không chừng cậu ta sẽ bị cả trường cười nhạo.

Những học sinh khác cũng bắt đầu thảo luận. Bọn họ cảm thấy Cố Yên thật khác lạ.

“Cố Yên thật sự đến trường học sao? Tao tưởng nó xấu hổ không dám đến nữa chứ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »