Chương 16: Cắt tiền sinh hoạt của cô

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

Cố Yên nhíu mày, nói: “Sáng nay người làm đã quét qua rồi.”

Tức là không cần quét lại nữa.

Tuy nhiên, Chu Tố Vân lại hiểu theo kiểu Cố Yên đang khıêυ khí©h bà ta.

Sắc mặt Chu Tố Vân dần trở nên khó coi: “Ý cô là sao? Đồ ăn, nước uống, nơi ở, quần áo của cô, có cái nào không do nhà họ Cố cung cấp cho? Bây giờ tôi muốn cô làm chút việc mà cô không chịu ư?”

Dì Lâm vẫn chưa quên chuyện Cố Yên đã xúc phạm mình, bà ta tức giận nói thêm: “Bà chủ, Cố Yên thật sự không coi bà ra gì.”

Chu Tố Vân nghe thế, càng tức giận hơn: “Cố Yên, không lẽ phải để mẹ cô tới dạy dỗ, sai khiến thì cô mới nghe đúng không?”

“Tùy bà.”

Cố Yên nói xong hai chữ này thì quay người trở về phòng.

Chu Tố Vân tức giận đến mức sắc mặt hết trắng lại xanh.

Dì Lâm cau mày nói: “Bà chủ, hai ngày nay Cố Yên đều không quét dọn nhà cửa. Xem ra từ nay về sau cô ta sẽ không làm nữa.”

Chu Tố Vân nghiến răng nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cắt nguồn tiền của nó. Sau này chúng ta sẽ không trả bất kỳ một khoản chi phí nào từ bên phía trường học yêu cầu nó đóng nữa. Nếu nó đã có năng lực thì tự đi kiếm tiền đi.”

Dì Lâm tươi cười, nịnh nọt bà ta vài câu: “Cái con nhóc Cố Yên này dám chống đối bà chủ, thật đúng là không biết tốt xấu gì.”

Chu Tố Vân cười lạnh một tiếng, bà ta tất nhiên không thèm để Cố Yên vào mắt.

Sau khi Cố Yên trở về phòng thì cô bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.

Bây giờ cô đang rất cần tiền. Số tiền 18.000 tệ kiếm được từ khu chợ đồ cổ chỉ có thể giải quyết được một số nhu cầu cấp thiết của cô.

Cô bắt đầu lên mạng để tìm kiếm tin tức về các nghệ sĩ. Không lâu sau, cô đã tìm được mục tiêu.

Lông mày Cố Yên khẽ động, cô bật máy tính lên.

Những ngón tay của cô như tung bay, lướt trên bàn phím máy tính.

Trên màn hình hiện lên từng dãy số liệu.

Cố Yên nhanh chóng tìm được số điện thoại của Cao Vân Bình.

Sau đó, cô dành nửa tiếng để viết một bài hát rồi gửi cho Cao Vân Bình.

Anh ấy lập tức trả lời: “Tôi muốn mua bài hát này, tôi ra giá 100.000 tệ.”

Cái giá 100.000 tệ này đối với Cố Yên mà nói vẫn còn khá rẻ nhưng vì cần tiền gấp nên cô đành chấp nhận.

Sáng sớm hôm sau.

Cố Yên ngồi ăn bữa sáng ở bàn ăn.

Chu Tố Vân bắt đầu châm chọc mỉa mai Cố Yên nhưng lại bị cô phớt lờ.

Cố Thẩm Nguyệt nhíu mày, nói: “Chị, hôm qua chị không đến trường nên em đã xin nghỉ phép cho chị nhưng chủ nhiệm vẫn rất tức giận. Em còn nghe nói cô ấy muốn đuổi học chị, lý do chủ yếu là do chị đã xếp cuối trong kì thi hàng tháng.”

Cố Yên cắn một miếng bánh mì. Cô không có bất kỳ phản ứng gì đối với loại chuyện này.

Chu Tố Vân chế giễu, nói: “Thành tích như thế thì đuổi học cũng hợp lý.”

Cố Kiến Bình cũng nhíu mày, nói: “Yên nhi, em gái con luôn nằm trong top mười học sinh xuất sắc nhất, vậy mà thành tích của con lại quá kém.”

Cố Yên không nói một câu nào dù bọn họ liên tục chế giễu.

Sau khi cô ăn xong chiếc bánh mì trong tay, cô rời khỏi nhà ăn, quay về phòng lấy cặp sách rồi đến trường.

Cố Yên vừa ra tới cửa.

Chiếc xe mà Cố Thẩm Nguyệt đang ngồi dừng lại trước mặt cô. Cô ta hạ cửa kính xe xuống, khóe môi nở một nụ cười: “Chị à, sợ là hôm nay em không thể ngồi xe cùng chị đến trường, chị phải đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm rồi.”

Đây là những điều mà Chu Tố Vân đã ra lệnh.

Cố Thẩm Nguyệt luôn đối xử tốt với Cố Yên trước mặt người ngoài, nhưng trong thâm tâm suy nghĩ thì cô ta chỉ coi Cố Yên như con chó của mình. Tất nhiên, Cố Yên cũng không có ý kiến gì đối với chuyện này.

Cố Yên im lặng, không có bất kỳ phản ứng gì trước lời nói của Cố Thẩm Nguyệt.

Ánh mắt Cố Thẩm Nguyệt dừng lại trên khuôn mặt Cố Yên. Hiện tại Cố Yên đang đeo khẩu trang. Cố Thẩm Nguyệt đảo mắt liếc qua khuôn mặt tinh xảo của Cố Yên, trong mắt hiện lên sự ghen ghét.

Tuy nhiên…

Cố Thẩm Nguyệt đắc ý cong môi cười. Gương mặt này đã bị huỷ hoại, hiện giờ Cố Yên đã trở thành một cô gái xấu xí bị người khác ghét bỏ.

Cô ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị ơi, chỉ còn 20 phút nữa là lớp học sẽ bắt đầu. Nếu chị đến trễ, chủ nhiệm lớp sẽ tức giận nữa đấy. Chị nên chạy đến trường nhanh đi.”