Chương 11: Lập tức cút khỏi bàn ăn cho tôi

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

Trong phòng, Cố Yên cởi khẩu trang.

Cô khẽ cau mày, trong lòng có chút phiền muộn.

Cô không muốn ở lại nhà họ Cố nữa.

Nhưng chỉ sợ có mẹ con Cố Thẩm Nguyệt ở đây thì bọn họ sẽ không để cô yên ổn rời khỏi nhà họ Cố.

Cố Yên khó chịu nhíu mày.

Xem ra cô cần phải làm việc chăm chỉ hơn nữa.

Tuy nhiên, khoảng thời gian này ở nhà họ Cố, việc cô chọc giận Chu Tố Vân và những người khác là không thể tránh khỏi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trôi xa.

Ngày mai là ngày cô phải đi gặp Mặc Tư Hàn. Cô tự hỏi liệu anh có phải là người đó không?

Cố Yên thật sự không chắc chắn.

Tuy rằng trong mỗi kiếp sống của cô, Mặc Tư Hàn đều xuất hiện, nhưng lần này, cô trở lại kiếp sống đầu tiên, cô không chắc anh có đến không.

Cố Yên đã coi Mặc Tư Hàn như một người bạn. Trong hàng trăm kiếp qua, Mặc Tư Hàn đều ở cùng cô. Chính vì thế, có thể nói Mặc Tư Hàn là người mà cô tin tưởng nhất.

Cố Yên ngừng suy nghĩ. Cô mở máy tính lên và tải xuống một số phần mềm cần thiết.

Cô bắt đầu xem xét các loại cổ phiếu.

Hiện giờ, cô thật sự rất thiếu tiền, mười mấy vạn còn lại này về lâu dài thì không đủ.

Cô chỉ có thể thông qua việc mua cổ phiếu để kiếm thêm một chút tiền.

Cố Yên cẩn thận xem xét xu hướng các loại chứng khoán và một số tin tức quan trọng khác.

Ở kiếp thứ nhất, cô không quá chú ý đến thị trường chứng khoán nên hiện tại cô không biết được xu hướng của chúng về sau như thế nào.

Nhưng cho dù chỉ biết một chút thì Cố Yên vẫn có thể dễ dàng lựa chọn ra những cổ phiếu có lợi nhuận tương đối tốt.

Ở những kiếp trước, cô đã trở thành một thiên tài chứng khoán.

Cố Yên liếc nhìn biểu đồ biến động giá cổ phiếu, cô khẽ cau mày rồi nhanh chóng đóng trang web chứng khoán lại.

Thị trường chứng khoán gần đây hoạt động không tốt.

Cô lại không có nhiều tiền, cho dù giá của những cổ phiếu kia có lạc quan thì cô cũng không thể kiếm được 10.000 tệ chỉ trong hai tuần.

Cố Yên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

—————

Ngày hôm sau.

Cố Yên rời khỏi phòng. Cô đi thẳng đến chỗ bàn ăn rồi ngồi xuống.

Dì Lâm nhíu mày nhìn cô: “Cố Yên, đây không phải là chỗ mà cô có thể ngồi.”

Giọng điệu của bà ta tràn ngập sự khinh thường đối với cô.

Cố Yên chỉ cụp mắt xuống, phớt lờ lời bà ta nói.

Bữa sáng đã được dọn ra, cô cầm một miếng bánh mì lên.

Dì Lâm thấy cô không nghe lời mình, không khỏi lên giọng mắng: “Cố Yên, đây là chỗ của bà chủ, cô dựa vào đâu mà dám ngồi vào bàn ăn?”

Từ trước tới nay, người nhà họ Cố đều không để Cố Yên vào mắt, dì Lâm cũng thế.

Bọn họ coi Cố Yên như người hầu của nhà họ Cố, cho nên tùy ý sai cô làm hết việc này đến việc kia.

Cố Yên yên lặng ăn bữa sáng.

Nghe dì Lâm nói những lời này, Cố Yên chậm rãi buông bánh mì trong tay, nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng. Cô thấp giọng cười: “Từ khi nào mà một người hầu như bà dám ra lệnh cho tôi?”

Từ trước đến nay, Dì Lâm chưa từng bị Cố Yên phản bác đến như vậy.

Sắc mặt bà ta lúc này vô cùng khó coi: “Cố Yên, cô tự cho mình là ai ở nhà họ Cố chứ? Đem ra so sánh với chúng tôi thì hơn được bao nhiêu? Đến một người hầu cô cũng còn không bằng!”

Đám người Chu Tố Vân từ trong phòng khách đi vào: “Xảy ra chuyện gì?”

Dì Lâm đắc ý nhìn Cố Yên, đi tới chỗ Chu Tố Vân muốn tố cáo: “Bà chủ, tôi chỉ muốn nhắc nhở Cố Yên là không nên ngồi ở đây, vậy mà Cố Yên lại nói tôi chỉ là một người hầu, là con chó của nhà họ Cố, không có tư cách nói cô ấy.”

Chu Tố Vân nhăn mày lại: “Cố Yên, dì Lâm đã ở nhà họ Cố gần 20 năm, mấy năm nay đều tận tâm tận lực làm việc cho nhà họ Cố, cũng coi như là một nửa người nhà chúng ta, từ khi nào lại đến phiên cô nói bà ấy như vậy? Giáo dục của cô đâu?”

Giọng nói của Chu Tố Vân vang lên mang theo sự chất vấn.

Cố Yên cắn một miếng bánh mì trong tay, chậm rãi nói: “Nói thế nào đi nữa thì bà ta cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi, không đúng sao?”

Chu Tố Vân tức giận đến tím mặt: “Cố Yên, cô lập tức cút ra khỏi bàn ăn ngay cho tôi!”