Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Tiểu Thư ᒪàʍ Ŧìиɦ Nhân

Chương 53: Nghi ngờ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Qua một vài tuần, vết thương của Húc Dương đã gần lành. Việt đã trở lại công việc chỉ có Alex vẫn còn hôn mê, Lisa chăm sóc anh.

Tiểu Y nghi ngờ về những hành xử của Húc Dương nghe đã tự mình tìm hiểu mọi chuyện. Cô thường nhân lúc Húc Dương vắng mặt ở tập đoàn mà điều tra những tài liệu về kinh doanh những năm trước, biết đâu tìm ra nguyên nhân khiến gia đình cô năm đó bị sát hại.

Hôm đó, Húc Dương đi công tác, cô đã vô tình phát hiện tài liệu về tổ chức Bạch Dạ.

-Đây là gì? Nghiên cứu gì đây?

Cô đọc xong thì đơ người nhưng rồi cô bất tỉnh.

Cô tỉnh lại trên bàn làm việc của mình, bên cạnh là Húc Dương đang ngồi ngắm cô.

-Sao anh lại ở đây? Đây là …

-Lại làm việc quá sức rồi ngủ thϊếp đi đấy.

-Tôi nhớ đang…

Không! Cô đến phòng của Húc Dương là buổi sáng, giờ đã chiều muộn thế này. Có ngủ cũng không thể ngủ nhiều đến thế!

-Không phải! Tôi không ngủ thϊếp đi!

-Cô phải mất ăn mất ngủ để gầy dựng lại Hàn gia à?

-Chứ sao? Tôi sẽ khiến những người khinh thường tôi hôm nay phải trả giá!

Húc Dương không nói gì thêm, thật ra, để dựng lại Hàn gia thì cũng dễ thôi, lấy Húc Dương, lợi dụng Lý gia cũng có thể phát triển Hàn gia… nhưng không thể làm thế! Anh quá nguy hiểm để ở bên. Bên Húc Dương gần được một năm mà đã chuyển nhà đến 2 lần…

Về nhà, cô kiểm tra vết thương cho Húc Dương.

- Vết thương lành hoàn toàn rồi, nhưng anh phải cẩn thận đấy!

-Nay còn lên giọng ra lệnh cho tôi ư? Mèo con to gan nhỉ?

Anh nghe vậy có chút kí©h thí©ɧ, đè cô xuống ghế sofa, ma mị câu dẫn:

-Tôi khỏe rồi! Để tôi cho em thấy…

Rồi chuyện gì xảy ra thì hiểu đó.

-Sao cô không kháng cự?

Tiểu Y không nói gì, mặc kệ Húc Dương, cô quá mệt mỏi rồi.

-Phải lòng tôi ư?

-Đồ tự luyến! Không làm thì để tôi đi nấu cơm.

Gần đây, cô thay đổi một cách chóng mặt, thường cáu gắt, khó chịu và rồi… anh phải dỗ dành :^

Đứng trong nhà bếp thái rau, cô tỏ vẻ khó hiểu.

-Rõ ràng mình đang ở trong phòng của Húc Dương, tại sao lúc đó mình lại ngất đi nhỉ…

Cứ suy nghĩ đăm chiêu như thế và rồi…

-A!

Nghe tiếng hét của cô, anh chạy vào bếp.

-Sao lại bất cẩn vậy? Đứt tay sâu đấy!

-Tôi không để ý… đau!

Anh ấn mạnh vào vết đứa để ngừng chảy máu. Rồi nhẹ nhàng dìu cô ra ghế ngồi, nhanh chóng lấy bông băng lại đấy. Tỉ mỉ sơ cứu để cầm máu cho cô.

-Suy nghĩ về điều gì thế?

-Hả? Ừm… sao chúng ta lại chuyển nhà?

-Vì ở đấy không an toàn.

-Sao lại không an toàn?

Anh không trả lời, vì anh không biết trả lời như thế nào.

-Cô hỏi làm gì?

-Có phải anh… - Húc Dương căng thẳng, cô biết gì ư - …làm việc xấu nên trốn không?

-Việc xấu? Là việc gì?

-Cái này lòng anh biết rõ nhất mà?

-Sao mèo con lại nghĩ vậy?

-Tại thấy giống trong phim!

Câu nói ngu ngơ này khiến Húc Dương không biết nên vui hay thất vọng.

Anh búng trán cô, mắng yêu:

-Gặp được tôi là giống trong phim rồi.

Sau bữa tối, cả hai cùng xem lại một số hạng mục. Công việc hoàn thành thì đi ngủ luôn. Mai đến sẽ rất sớm!

Cũng khá khuya rồi, Tiểu Y vẫn chưa ngủ vì… trước đó cô đã ngủ cả nửa ngày người ta đi làm rồi.

Húc Dương thì chìm vào giấc ngủ rất ngon, anh vẫn theo thói quen: ôm lấy cô, sát lại mái tóc phảng phất mùi thơm hoa nhài. Cô như độc dược vậy, khiến anh nghiện mà không có được!

Tiểu Y nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của anh, tìm tòi bất kể là thứ gì…

-Đàn ông con trai mà cũng đi đặt mật khẩu điện thoại…

Nhưng chỉ là để chơi thôi vì… mật khẩu là khuôn mặt chủ của điện thoại, mà chủ của nó nằm bên cạnh kia…

Rồi cô có được… một video…

Đó là hình ảnh căn biệt thự của Hàn gia đang bị đốt cháy… Từ cái khuất có hình bóng rất quen… nhưng cô nhìn nhiều đến mấy cũng không tài nào nhận ra được…

Nước mắt tuôn rơi… Năm đó, cô chỉ nhận được những hình ảnh của căn biệt thự sau khi cháy rụi, cảnh sát nói rằng đó là một tai nạn, mà xưa nay, Hàn gia cũng không gây hiềm khích với ai… cô cứ ngỡ sự thật là thế… Nhưng chiếc video này… cho thấy mọi việc không đơn giản đến thế.

Cô chạy vào phòng vệ sinh ngăn cho nước mắt chảy xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »