Tiểu Y phá tan bầu không khí ngột ngạt ấy bằng cách hỏi han cô gái kia:
-Lúc nãy cô làm sao thế?
-À... nãy có người đàn ông lạ mặt đi theo tôi từ sân bay về đây.
-Cô mới đến Bắc Kinh này à?
-Phải... hành lý của tôi đã được đưa về khách sạn rồi! Cô là gì của anh ấy vậy?
-À, tôi là...
-Bạn gái của tôi.
Tiểu Y ngạc nhiên nhưng cố kìm hãm, bí mật đó ư, lại đi thông báo với người ngoài vậy đó.
Còn cô gái kia ở phía sau hơi sầm mặt.
-Phải rồi, cô tên gì?
-Tôi..là Hạ Như, 20 tuổi, từ Úc trở về.
-Sao cô lại về Bắc Kinh, giọng cô không giống người ở đây.
-Tôi ở Hồ Nam từ nhỏ đến khi học lớp 10.
Tiểu Y gật gù, mở túi lấy ra vài viên kẹo đưa cho Hạ Như ăn, quay sang hỏi Húc Dương có ăn không. Anh mở lời đáp lại:
-Bảo bối đút cho anh đi.
Nghe mà sởn da chưa?
Nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Lúc đút cho Húc Dương anh cắn nhẹ vào tay cô ra hiệu chuẩn bị action.
-Uhm~ khách sạn cô đặt ở đâu để anh ấy đưa đến.
-Khách sạn Gold Tegoder... mà...
-Sao vậy?
-Tôi có thể... mượn bạn trai của cô một đêm không? Tôi ở một mình trong khách sạn hơi sợ.
-Tôi thấy anh ấy ở với cô càng đáng sợ hơn ấy!
Tiểu Y qua lần yêu xa cũng tinh ranh hơn, một câu yêu cầu như thế đã phát giác ra đây là trà xanh rồi.
Thì thôi, em xin diễn cùng!
-Ơ, dù sao tôi và anh ấy cũng là bạn cũ... ít ra cũng yên tâm hơn nhiều.
-Nếu muốn, tôi sẽ gọi thue ký của anh ấy cử hai vệ sĩ đến bảo vệ cô.. Đừng lo, đảm bảo cho cô 24/7 luôn.
Tiểu Y hùng hồn đáp lại.
-Với lại dù cô muốn A Dương ở lại cũng hơi khó... tại hôm nay chúng tôi phải hẹn hò rồi!
Hạ Như ở phía sau tức điên cả ngừoi nhưng không làm được gì. Vừa đến khách sạn, cô mở cửa bỏ đi không có một lời cảm ơn.
Húc Dương đắc ý, tán thưởng Tiểu Y:
-Giỏi đấy bảo bối, lát về tôi thưởng.
Cô không biết nên buồn hay vui nữa...
—————
Phía trong khách sạn Gold Tegoder, tiếng đổ vỡ thuỷ tinh phát ra...
-Hàn Tiểu Y. Lý Húc Dương ấy, chỉ có mình tao là chủ của anh ấy... Kể cả ngày xưa lẫn bây giờ hay cả tương lai...
—————
Hai nhân vật chính trở về nhà thì trời đã tối. May mà có người hầu đỡ đần việc nhà chứ không lại phải ăn nhà hàng. Vừa cất xe vào trong nhà thì một chiếc BMW đời mới chạy vào biệt thự nhỏ của Húc Dương.
Nhìn chiếc xe, khuôn mặt anh khẽ nhăn lại, nghiêm nghị bước ra khỏi xe. Chủ xe BMW cũng bước ra, vừa thấy anh đã lao đến ôm lấy, giở giọng dẹo với anh:
- A Dương! Nãy ta xem lại Titanic, ta cảm thấy buồn quá.. tối nay ta muốn ở đây!
-Trần Anh Tiêu! Đừng có là càn.
-Ta là dì của con đấy.
-Nếu đúng là dì thì cô không cần ở lại đây đâu. Tưởng tôi không biết ý đồ của cô à?
-Con nói gì vậy? Ý đồ gì chứ?
(Tiểu Y lặng lẽ từ xa hóng drama)
Lời nói không xuôi lòng, Anh Tiêu ôm lấy Húc Dương kể lễ:
-Từ khi chị Hai qua đời, ta luôn coi con là một người không thể thiếu trong cuộc dời mình vì quá ư tội nghiệp con... vậy mà giờ con lại vứt bỏ ta ư?
-Nè bà chị, đừng nói tào lao được không? Chị thương anh ấy từ Mỹ qua đây à?
Anh Tiêu giật mình khi Tiểu Y lên tiếng, cô đang tiến tới chỗ của hai người.
-Cô là ai?
-Hửm~ là bạn gái của A Dương! Giờ thì bỏ anh ấy ra!
-Bạn gái? Vậy thích gì của A Dương hả? Tiền chứ gì? Vậy để tôi giới thiệu đại gia khác cho...
Húc Dương gạt mạnh vòng tay mảnh khảnh của Anh Tiêu ra người mình. Ả bị mất thăng bằng vì đôi giày cao gót nên lùi sang phía sau. Tiểu Y giả dạng một cô bạn gái đang diệt trà xanh, lấy ra chiếc khăn giấy của mình, lau chùi phần áo của Húc Dương bị ả ôm lấy, dẹo giọng nói:
-Bảo bối có khó chịu không? Những thứ không sạch sẽ đó cứ bám lấy bảo bối hoài vậy. Em buồn lắm đấy!
Lý Húc Dương cười đắc ý:
-Ngoan đừng buồn, tối nay anh bồi thường cho nhé.