Người Mặc Tử Văn có thể giới thiệu đều là quân nhân xuất ngũ, thân thủ đều không tồi, cô có thể thành lập tổ chức ngầm bảo hộ, như vậy thì tập đoàn Quật Lập sẽ đi bước một mở rộng, không có bảo vệ khẳng định không được, tuy rằng có công ty bản vệ, nhưng đem vấn đề an toàn quan trọng nhất giao cho người khác thì cô không yên tâm, vẫn là muốn bồi dưỡng người nhà.
Ở thương nghiệp chỉ có một mình Cố Minh thật sự là quá vất vả......
Có lẽ cô hẳn là nên đi tìm người kia, Lạc Sinh Phi, cô còn nhớ rõ hắn lúc này mới học cao trung, bởi vì nghèo khó mà bất đắc dĩ nghỉ học, nhưng hắn là kỳ tài thương nghiệp chân chính, chỉ tiếc bởi vì tuổi quá nhỏ, lại bởi vì bất hạnh không thể gây dựng sự nghiệp tài chính, nên thất bại nhiều lần.
Nhưng Lạc Sinh Phi cũng không có nhụt chí, mà là đi từng công ty đi nhận lời mời, đi tự tiến cử, trải qua vô số lần thất bại, rốt cuộc lọt vào ánh mắt của một ông chủ công ty nhỏ.
Lúc sau Lạc Sinh Phi dựa vào trí tuệ, sự nhạy bén cùng ánh mắt và thủ đoạn của mình, trong hai năm đã làm cho công ty nhỏ kia bước chân vào hàng ngũ xếp hạng thứ sáu cả nước, khiến người trong giới phải khϊếp sợ.
Mà lúc sau này có vô số người vươn cành ô liu đi mời chào hắn, mà Lạc Sinh Phi vô luận là đãi ngộ tốt cỡ nào cũng chưa từng rời đi công ty đó. Mà câu trả lời của hắn càng là làm vô số người cảm động, hắn nói là bởi vì ông chủ đó mới có hắn hôm nay, hắn cảm tạ người đó đã tín nhiệm hắn, cho dù lúc ấy hai bàn tay trắng cũng muốn cho hắn một cơ hội, cho nên chỉ cần ông chủ yêu cầu, hắn liền vĩnh viễn không rời đi.
Kỳ thật ông chủ kia lúc đầu là thiếu nhân lực, lợi nhuận mỗi lúc càng rơi xuống, sau đó nhìn Lạc Sinh Phi vẫn là học sinh, chỉ là cảm thấy có lẽ trong công ty đón thêm nhiều người trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn sẽ càng tốt, vì vậy liền mời hắn đến làm thực tập sinh.
Đến sau này, người ông chủ đó đã cảm thán vô số lần quyết định sáng suốt lúc trước.
Làm sao bây giờ đâu? Một đời này, Mộ Dung Tuyết muốn tìm hắn......
Chỉ là như vậy có chút thực xin lỗi vị ông chủ kia, nhiều nhất về sau kéo công ty hắn đi một phen......
Thực mau hai người đã tới trường học, Mộ Dung Tuyết dặn dò Mặc Tử Văn chuyện muốn đặt làm kim châm, sau đó liền đi vào trường học......
Tiến vào trường, Mộ Dung Tuyết đã chuẩn bị tốt tinh thần để đối diện với ánh mắt cười nhạo của mọi người. Bất quá lại phát hiện hôm nay mọi người đều rất kỳ quái, nhìn ánh mắt như là “Rối rắm”?!
Muốn nói lại thôi. Chẳng lẽ mọi người nhìn cô tai tiếng nhiều nên thấy có lỗi?!!!
Muội tử, cô suy nghĩ nhiều rồi......
Mộ Dung Tuyết bị ánh mắt quỷ dị của mọi người nhìn đến nổi da gà toàn thân khởi, đây là sao?!
Thật sự chịu không nổi, cô một phen bắt được một học sinh đi ngang qua, hỏi:
- Này mọi người sao lại thế này?
Nam sinh bị bắt lại kia, tựa hồ thực xấu hổ.
- Kia..... Cái kia.......
Cô nghi vấn đầy đầu?!
- Cái nào?
- Thực xin lỗi!
Nam sinh nói xong liền chạy đi, lưu lại vẻ mặt mộng bức của Mộ Dung Tuyết......
Mộ Dung Tuyết lại một lần nữa đi đến bảng thông báo trường học. Sao lại thế này? Mộ Dung Tuyết trầm xuống, chẳng lẽ cô lại bị chụp???
Đến gần thấy mới phát hiện cư nhiên vẫn là mấy bức ảnh kia, chỉ là lại có điểm bất đồng.
Tấm thứ nhất là ảnh chụp cô cùng Dương Phong ăn cơm, chỉ là trong ảnh chụp có thêm người, người kia chính là Mạc Ái Lê, nguyên bản bọn họ chính là ba người cùng nhau ăn cơm, phỏng chừng ảnh trước kia là ảnh cắt, hiện giờ là ảnh gốc.
Tấm thứ hai là cô cùng chú Cố đang nói chuyện, tấm ảnh đầu tiên bị cắt chỉ còn hai người bọn họ, bối cảnh cũng không phải thực rõ ràng, hiện giờ bức ảnh này trả lại bối cảnh vốn có, có thể thấy được từng người chung quanh cùng với mặt tiền cửa hàng phố đồ cổ, vừa thấy liền biết là nói chuyện với nhau mà thôi.
Tấm thứ ba là chính là ảnh chụp người hôn trán cô, chỉ là còn có một tấm ảnh hai người bọn họ trở về phòng của chính mình.
Trừ bỏ này mấy tấm ảnh chụp, còn một dòng chữ lớn, viết:
"Lời đồn đãi vớ vẩn về Mộ Dung đại tiểu thư, thế nhưng lại bị người hãm hại?!!! Toàn bộ giáo viên, học sinh bị người ta lợi dụng?!!! Có lẽ chúng ta đều nên nghĩ lại!!!"
Trên tiêu đề còn nói ra sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của Mộ Dung Tuyết, vẫn luôn quy củ, được không ít thân thích bạn bè khen ngợi.
Đây là giúp cô sửa oan?!!! Là ai?!! Mộ Dung Tuyết nhớ tới lời nói ngày đó của Mạc Lưu Phong, chẳng lẽ là mạc đại ca làm.
Không để ý tới ánh mắt xin lỗi của học sinh chung quanh, mộ dung tuyết đi đến một chỗ góc hẻo lánh, lấy di động gọi cho Mạc Lưu Phong.
Điện thoại thực mau được câu thông.
- Uy, Tiểu Tuyết.
- Anh Mạc, cảm ơn anh.
Mộ Dung Tuyết ôn nhu nói.
- Nha đầu ngốc, nói cảm ơn cái gì a!
- Chính là chuyện ở trường học, cảm ơn anh đã giải quyết giúp em nhanh như vậy.
Mạc Lưu Phong: tốc độ tiểu tử thối kia sao nhanh như vậy? Không phải nói buổi chiều mới giải quyết xong sao?!!! Khả năng chính là Cố Minh thúc giục nên vội vàng giải quyết đi.
- Em nói chuyện đó a, bất quá là việc nhỏ, nếu em cảm thấy áy náy, liền mời anh ăn cơm đi.
- Anh Mạc, anh cũng quá dễ dàng a, đừng nói một bữa cơm, nhiều bữa cơm đều được!
- Ha hả a, đây chính là em nói a, đến lúc đó đừng đổi ý nga!
- Tuyệt đối sẽ không, đúng rồi, anh Mạc, em phải đi học, lần sau lại nói.
- Được.
Tâm tình Mộ Dung Tuyết cực tốt, bước nhanh đi tới phòng học.
Mà phía sau, Tiêu Khả Lệ ánh mắt oán độc như xà, gắt gao nhìn chằm chằm cô, đôi tay bóp chặt cây lớn bên cạnh, một lát sau mới buông tay, khôi phục khuôn mặt ôn nhu. Nếu không có người nhìn chằm chằm vào cô ta, hoàn toàn sẽ không tin tưởng đây là cùng một người, chỉ có vết trầy lưu lại trên cây kia là minh chứng.