Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn

Chương 27: Sở Dật Sâm bị thương lần nữa.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ Dung Tuyết lại trộm lấy ra hai bình nước linh tuyền giao cho gia gia nãi nãi, cũng dặn dò nhất định phải uống mỗi ngày, cuối tuần cô sẽ tới thăm hai người.

Mà Mộ Dung Tuyết cũng ở nhà Mộ Dung gia gia hỏi thăm được không ít tin tức về thế hệ trước, hiện giờ cô muốn mở rộng thực lực của mình, nên biết đến người nào cần biết, nếu không một ngày nào đó đắc tội với người quyền quý cũng không biết, huống hồ cô cũng muốn mở rộng nhân mạch mới được.

Chỉ là cô phát giác thân thể gia gia tựa hồ không phải rất tốt, đời trước cũng là lúc này, bởi vì tuổi trẻ Mộ Dung gia gia làm lụng vất vả quá nhiều, thân thể vẫn luôn không thoải mái. Sau đó qua một năm, gia gia đột nhiên bệnh nặng lúc sau vẫn luôn phải ngồi xe lăn, hai chân cũng không đứng dậy nổi, nãi nãi vì bởi vì chuyện của gia gia mà đổ bệnh theo.

Một đời này may mắn có được không gian, bên trong lại truyền thừa có y dược, vô luận như thế nào, cô đều phải nghĩ cách điều dưỡng thân thể gia gia nãi nãi thật tốt.

Cô lại nghĩ đến hiện giờ nhiều người bởi vì ốm đau tra tấn sinh hoạt bất kham chỗ nào cũng có như vậy, cô có được truyền thừa như vậy, có phải cũng nên vì những người đáng thương đó mà làm chút chuyện hay không.

Một ý tưởng lớn mật xuất hiện trong đầu cô, đồ trong không gian tuy rằng không thể trực tiếp lấy ra dùng, nhưng là cô có thể đem những thứ này chế thành dược phẩm bán ra a, hẳn là có thể lập một côn ty y học. Mộ Dung Tuyết ở trong lòng âm thầm quyết định.

Mộ Dung Tuyết vừa mới trở lại chung cư không bao lâu, liền nghe được chuông cửa vang lên.

Kỳ quái, ngày thường hẳn là không có ai đến tìm cô a. Mộ Dung Tuyết nghi hoặc mở cửa, cư nhiên là Sở Dật Sâm.

- Có chuyện gì sao?

- Tôi bị thương.

Người đàn ông ngoài cửa bày ra vẻ mặt ủy khuất, giơ giơ tay phải bị thương lên.

Trên tay phải hắn có một đạo vết máu nhiễm đó quần áo, nhìn thấy ghê người.

Mộ Dung Tuyết vẻ mặt mộng bức! Hắn bị thương đâu có chuyện gì liên quan tới cô, bị thương hẳn là đi bệnh viện đi, hơn nữa hắn dùng gương mặt anh tuấn cương nghị kia diễn vẻ ủy khuất như vậy là sao?!!!

- Cho nên?

- Em không phải học y sao?

Ngụ ý chính là, tôi bị thương, cô phải giúp tôi trị là chuyện đương nhiên!!!

Đối diện thật lâu sau Mộ Dung Tuyết liền bại trận.

- Vào đi!

Mộ Dung Tuyết hơi nép vào bên cửa.

Ở nơi Mộ Dung Tuyết không chú ý tới, khóe miệng Sở Dật Sâm nhếch cao, gợi lên một tia mưu kế thực hiện được.

- Anh ngồi trong phòng khách chờ chút, tôi vào phòng lấy thuốc.

- Được.

Sở Dật Sâm tùy ý ngồi vào trên sô pha, bộ dáng quen thuộc kia càng như hắn mới là chủ nhân căn phòng này.

Mộ Dung Tuyết vào phòng cẩn thận khóa cửa, mới đi vào không gian lấy ra kim sang dược, lần này cô không lấy nước linh tuyền, vết thương trên cánh tay hắn không có nghiêm trọng giống như lần trước, huống hồ nước linh tuyền này quá nghịch thiên, làn trước dùng là bởi vì hắn thật sự bị thương quá nghiêm trọng, hơn nữa lúc đó hắn hôn mê, không chú ý tới cô dùng gì. Hiện giờ Sở Dật Sâm lại thanh tỉnh.

Mộ Dung Tuyết lấy nước sát trùng, băng gạc mới từ hòm thuốc, sau đó đi đến trước mặt Sở Dật Sâm ngồi xuống.

Cẩn thận đem tay áo Sở Dật Sâm cắt ra, bởi vì máu cùng tay áo đều dính vào da thịt, cởi ra sẽ làm miệng vết thương bị nứt, chỉ có thể dùng kéo cẩn thận cắt vải dệt dính trên miệng vết thương ra.

Sở Dật Sâm nhìn bộ dáng Mộ Dung Tuyết cẩn thẩn xử lý miệng vết thương cho hắn, tâm tình đột nhiên cảm thấy thực tốt, miệng vết thương vốn dĩ ẩn ẩn đau nhưng hắn tựa hồ cũng không thấy đau như vậy.

Qua hồi lâu, Mộ Dung Tuyết mới xử lý tốt miệng vết thương, rắc kim sang dược lên sau đó lại dùng băng gạc băng lai. Lúc này mới dừng lại hỏi.

- Anh Sở, anh như thế nào luôn bị thương vậy, không phải là anh ở trong tổ chức xã hội đen đó chứ.

Sở Dật Sâm hắc tuyến đầy đầu, hắn thoạt nhìn giống xã hội đen sao?! Hắn anh tuấn, tiêu sái như vậy!

- Cái gì xã hội đen?! Có xã hội đen nào anh tuấn như vậy sao?

- Vậy vì cái gì mà anh luôn bị thương?

- Không có biện pháp, người quá anh tuấn sẽ bị người ta ghen ghét a!

Sở Dật Sâm hất tóc một phen, vẻ mặt tự mình say mê nói.

Mắt Mộ Dung Tuyết thật cay.

- Anh Sở, băng bó xong rồi, bình thuốc này anh cũng lấy mang về dùng đi.

Ngụ ý chính là hắn nên rời đi.

- Anh đói bụng.

Mắt to lóe a lóe!

......

Sau một lát, Mộ Dung Tuyết bưng một bát mì nóng hầm hập ra tới.

- Nhanh ăn đi.

- Nhưng tay bị thương.

Mắt to lại lần nữa lóe a lóe!

Xốc bàn! Đừng tưởng rằng bán manh là được.

- Anh còn có tay trái, chạy nhanh ăn xong trở về.

Thấy mắt to vô dụng, người nào đó vẻ mặt ủy khuất dùng tay trái ăn mì sợi.

Mộ Dung Tuyết vô hạn cảm thán, còn vẻ mặt ủy khuất! Cô mới ủy khuất. Rõ ràng trước đó người này không phải phong cách vừa rồi, sao biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ là não bị hư.

Thật vất vả chờ gia hỏa nào đó chầm chậm ăn xong, Mộ Dung Tuyết lại lần nữa hạ lệnh đuổi khách.

- Anh Sở, anh cần phải trở về, tôi phải nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn đi học.

Sở Dật Sâm thấy trên mặt Mộ Dung Tuyết xác thật là có một tia mỏi mệt, trong lòng không nhịn được ảo não, chính mình còn mang đến thêm nhiều phiền toái cho Mộ Dung Tuyết như vậy, hắn nghĩ vậy liền lập tức đứng dậy.

Ai ngờ, hai người mới vừa đi tới cửa, Sở Dật Sâm đột nhiên qua đầu hôn một cái vào trán Mộ Dung Tuyết, nhìn vẻ mặt mộng bức của mỗ Tuyết nói:

- Hôn ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.

Thẳng đến khi Sở Dật Sâm trở lại trong phòng, đóng cửa lại, mỗ Tuyết vẫn còn vẻ mặt mông lung như hoá thạch ở cửa.

Hai người không chú ý, có một chiếc camera ở trong góc không ngừng lóng lánh. Mộ Dung Tuyết lúc này còn không biết ngày mai có chuyện gì nghênh đón cô.

Lúc này ở thủ đô, trong văn phòng một tòa tòa cao ốc, Thượng Quan Mặc vừa mới nghe thủ hạ báo cáo xong, trong mắt tức khắc toát ra ánh mắt nguy hiểm.

Sở Dật Sâm, hắn dám tiếp cận người phụ nữ của mình.

Không sai, từ lần đầu tiên Thượng Quan Mặc gặp Mộ Dung Tuyết ở sân đổ thạch, liền điều tra sinh hoạt của cô từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, thậm chí còn phái người thời khắc chú ý cô, bởi vì hắn đối với cô nhất kiến chung tình. Mà vừa rồi chính là người hắn phái tới chú ý Mộ Dung Tuyết gọi điện thoại, báo cáo hành động gần nhất của Mộ Dung Tuyết, cũng bao gồm hai lần Sở Dật Sâm xuất hiện bên người cô.

Thượng Quan Mặc trầm tĩnh một lát, sau đó lập tức gọi điện thoại.

- Chuyển công tác gần đây của tôi tới cuối tuần, tôi muốn nghỉ một tháng.

Hắn muốn xuất kích! Trễ chút, người mình thích sẽ bị đoạt mất thì sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »