Mộ Dung Tuyết rùng mình, Phương Thế Hoa không phải là người sẽ làm chuyện vô vị, cô hiểu hắn, mỗi một việc hắn làm, phía sau nhất định là có chứa mục đích khác. Vừa rồi lão nhân kia xuất hiện, Phương Thế Hoa vẫn luôn không nói chuyện, tựa hồ là đang suy nghĩ, nhìn thần sắc mới vừa rồi của hắn, hẳn là nhớ tới cái gì nên mới đi đến phía trước lão nhân, chẳng lẽ hắn biết thân phận lão nhân kia?! Đây là ý tứ muốn nịnh bợ, lợi dụng cô xoát cảm giác tồn tại.
Mộ Dung Tuyết nắm chặt nắm tay, ngay sau đó lại thả lỏng, chút chi tiết nhỏ này mọi người đều không có chú ý, bất quá người vẫn luôn lưu ý Mộ Dung Tuyết là Cố Minh lại thấy được.
Đại tiểu thư tựa hồ có chuyện khó khăn gì?! Trong lòng Cố Minh thầm nghĩ, cũng có chút hơi hơi lo lắng.
Mộ Dung Tuyết như thế nào sẽ cam tâm để hắn một lần dùng cô làm bàn đạp, nếu hắn muốn nịnh bợ lão nhân kia, vậy cô liền giành trước một bước, chặt đứt đường của hắn. Mộ Dung Tuyết thả lỏng, lộ ra bộ dáng tươi cười như ngày thường nhìn thấy ông nội nhà mình.
- Lão gia gia, thật sự sao?! Cháu gái ngài cũng đáng yêu giống tôi a, chúng tôi cùng tuổi sao? Không chừng là còn quen biết đâu?
Huống hồ cô không chán ghét lão nhân này, người này cũng giống như ông nội cô vậy.
- Gọi ta là Sở gia gia là được, có rảnh ta liền giới thiệu nha đầu nhà ta cho cháu nhận thức.
Mộ Dung Tuyết giống như làm nũng, nói:
- Quyết định vậy đi, đúng thấy cháu còn nhỏ mà ghẹo mà thả bồ câu cháu nha, Sở gia gia có nên cho cháu phương thức liên lạc hay không a?
Sở gia gia nhìn bộ dáng Mộ Dung Tuyết kiều tiếu, trong lòng thật vui vẻ, cháu trai nhà mình hàng năm không ở nhà, cũng có rất ít tiểu bối dám nói chuyện như vậy cùng mình, tức khắc cảm thấy thân cận không ít.
- Nha đầu này, Sở gia gia nhất ngôn cửu đỉnh, như thế nào sẽ thả bồ câu cháu, a Lâm, đưa danh thϊếp cho cô gái nhỏ.
Nói xong còn nhìn về phía quản gia bộ dáng trung niên ở phía sau, ý bảo lấy ra danh thϊếp.
Mộ Dung Tuyết tiếp nhận danh thϊếp, cũng không có xem ngay mà bỏ vào túi.
- Vậy cháu rảnh liền tới quấy rầy Sở gia gia, đến lúc đó đừng chê cháu phiền liền tốt.
Ông Sở thấy Mộ Dung Tuyết không có xem danh thϊếp đã cất vào túi, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng.
- Muốn quấy rầy thế nào đều được, cũng thay ta hỏi thăm lão nhân nhà cháu, Sở gia gia còn có việc, đi trước. A Lâm, chúng ta đi.
Sở gia gia ôn hòa cười nói với Mộ Dung Tuyết, từ đầu đến đuôi không liếc mắt nhìn Phương Thế Hoa một cái. Nói xong liền cùng vị người gọi là A Lâm kia đi ra ngoài cửa.
Nguyên lai là quen biết ông nội, khó trách lại cho một cô nhóc như cô mặt mũi lớn như vậy, phỏng chừng là lão bằng hữu của ông nội. Tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng Mộ Dung Tuyết cũng biến mất.
- Chú Cố, chúng ta nhanh chọn nguyên thạch đi.
Mộ Dung Tuyết nhìn Cố Minh vẫn luôn đứng phía sau cô, nói.
Mặc kệ Phương Thế Hoa cùng Tiêu Khả Lệ đứng ở một bên, cô lười đi phản ứng bọn họ. Cô đẩy xe đi đến chỗ để nguyên thạch, bất quá chỉ chọn vài khối, tuy rằng có chút ruột, nhưng là đều không tính là cực phẩm phỉ thúy.
Chọn xong nguyên thạch cấp thấp rồi, Mộ Dung Tuyết lại đi đến khu nguyên thạch trung đẳng xem. Chọn mấy khối không phát hiện phỉ thúy, đột nhiên phía dưới có một mạt màu xanh lục thuần khiết, ánh vào trong mắt Mộ Dung Tuyết, cô lập tức cầm lên, tập trung tinh thần nhìn xuống, phát hiện khối này thế nước cực tốt, màu xanh lại lớn, tuy rằng kém hơn khối hồng phỉ cực phẩm cô mua về nhà trước đó, nhưng khối này cũng không ít đâu, màu sắc giống như cây hoàng dương, màu xanh lục mang theo hơi màu vàng, chất ngọc thông thấu, thế nhưng là pha lê hoàng dương.
Khu nguyên thạch trung đẳng cũng chỉ quý hơn khu nguyên thạch cấp thấp một chút, mỗi kg là 3000, khối nguyên thạch này ước chừng 20kg (10kg đơn vị tính ở Việt Nam), nhưng là bên trong nhiều thịt, bên ngoài chỉ có một tầng tạp chất hơi mỏng, huống hồ pha lê hoàng dương lục này cũng coi như là loại khó gặp cực phẩm, cắt ra ít nhất giá trị phải 8000 vạn trở lên.
Mộ Dung Tuyết giấu đi ý mừng trong lòng, bất động thanh sắc đem khối nguyên thạch ném vào xe đẩy nguyên thạch mà Cố Minh đang đẩy.
Đột nhiên, bên cạnh có một giọng nữ sinh vang lên.
- Uy, khối nguyên thạch này, tôi muốn.
Giọng nói nữ sinh này có chút lớn, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại đây. Nữ sinh kia lớn lên không kém, khoảng chừng 16 tuổi, một thân váy liền áo, da thịt trắng noãn, ngũ quan thanh tú, đôi mắt tròn, có thể coi là mỹ lệ, nhưng biểu tình ghen ghét vặn vẹo trên mặt đã phá hủy phân mỹ cảm kia.
Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn lại, nữ sinh kia đúng là nói khối nguyên thạch có hoàng dương lục cô mới bỏ vào xe, sau đó còn thấy một người quen bên cạnh cô ta. Dương Phong đi chậm hơn người nữ sinh kia một bước, cũng đi tới phía trước Mộ Dung Tuyết, hôm nay là ngày mấy?! Như thế nào toàn là đυ.ng tới người quen.
- Uy! Xấu nữ, có nghe hay không, tôi nói này tôi muốn khối nguyên thạch này.
Nữ sinh kia vẻ mặt kiêu ngạo nó với Mộ Dung Tuyết Đôi mắt mọi người đều nhịn không được mà trừng lớn,cô ta còn không đẹp bằng Mộ Dung Tuyết đâu, lại còn gọi người ta là xấu nữ, vậy cô ta không phải xấu càng càng xấu sao?
Mộ Dung Tuyết nhìn đến sự ghen ghét trên mặt nữ sinh kia, cô cảm thấy có chút không thể hiểu được, chẳng lẽ là cô lớn lên quá đẹp, là người ta ghen ghét?!
- Vị tiểu thư này, nguyên thạch này tôi đã nhìn trúng. Ngượng ngùng, không thể nhượng lại. Còn có học trưởng Dương, anh như thế nào cũng ở chỗ này?
- Ha hả, Tiểu Tuyết, tôi tới nhìn xem, không nghĩ tới gặp em ở chỗ này. Ngượng ngùng, vị này là em họ tôi, Lâm Tử Tình có chút gây rối vô cớ, làm em chê cười rồi.
Dương Phong lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Em họ hắn bất quá là tâm tính ghen ghét tác quái, lúc nãy hắn cùng em họ tiến vào sân đổ thạch liền thấy được Mộ Dung Tuyết.
Từ lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau, hắn đã có hảo cảm đối với Mộ Dung Tuyết, hơn nữa gần đây thường xuyên cùng Tiểu Tuyết ăn cơm, đương nhiên còn có bạn tốt của cô là Mạc Ái Lê, về sau càng quen thuộc càng làm hắn cảm thấy Mộ Dung Tuyết đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt hắn, cho nên vừa thấy cô liền nhịn không được lộ ra biểu tình kinh hỉ, khiến em họ hắn nhìn thấy liền phát hỏa, lập tức chạy đến trước mặt Tiểu Tuyết tìm phiền toái.
Em họ hắn vẫn luôn thích hắn, hắn biết, cũng vô số lần nói rõ ràng với cô ta, hắn chỉ coi cô ta như em gái, không có cảm tình khác, chỉ là người em họ này nghe không vào, ngay cả ở trường học, phàm là có nữ sinh tiếp cận hắn, cô ta đều sẽ dùng một ít thủ đoạn nhỏ cưỡng chế những nữ sinh đó đi chỗ khác, trước kia hắn cảm thấy những nữ sinh đó thật phiền, cô ta làm như vậy cũng đã giúp hắn bớt đi không ít phiền toái, hắn vừa vặn có thể thanh nhàn. Nhưng là Mộ Dung Tuyết không giống, tuy rằng còn không có rất thích, nhưng là có hảo cảm.