Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng, độc tố mà nước linh tuyền giup hắn bài trừ ra, phải nhanh rửa sạch sẽ, nếu không đối với thân thể không tốt.
- Cái kia, anh đừng nhúc nhích, tôi giúp anh lau một chút, tôi học ý, với tôi mà nói thì anh chỉ là người bệnh.
Sở Dật Sâm trầm mặc một chút, một lát sau mới gật đầu:
- Được rồi.
Mộ Dung Tuyết thật cẩn thận cởi bỏ dây lưng của Sở Dật Sâm, đem kéo quần hắn xuống, chỉ để lại qυầи иᏂỏ, quả nhiên trên đùi cũng có một tầng chất bẩn màu đen, nhưng không khí này thật quỷ dị, thật sự ngay cả một người được trọng sinh như Mộ Dung Tuyết cũng nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Sở Dật Sâm có thể cảm giác được tay cầm khăn lông của Mộ Dung Tuyết có chút hơi lạnh, tinh tế chà lau chân hắn, ánh mắt chuyên chú của thiếu nữ trước mắt, giống như đang không phải đang lau chân hắn, mà là trân bảo mỹ lệ. Dưới ánh mắt mắt như vậy, hắn thế nhưng nổi lên phản ứng, đáng chết, tự chủ của hắn từ khi nào trở nên kém như vậy. Lúc này mặt và tai Sở Dật Sâm đều đỏ.
Mộ Dung Tuyết nhìn đến nơi nào đó đang gồ lên của hắn, kinh ngạc một trận, ngay sau đó có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó nhớ tới bản thân lại thân mật giúp hắn lau, là đàn ông thì có phản ứng cũng là bình thường, chỉ là tốc độ tay của cô nhanh hơn, chỉ chốc lát liền đứng dậy đi đổ nước, sau đó cầm một tấm chăn mỏng ra.
- Đêm nay anh liền nghỉ tạm tại đây đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.
Nói xong chạy trốn như bay về phòng, đóng cửa lại. Mộ Dung Tuyết đứng dựa lưng vào cửa còn không ngăn được tim đập nhanh, sắc mặt ửng đỏ, ảo não gõ đầu mình.
Sở Dật Sâm cũng không tốt hơn là mấy, 22 năm qua lần đầu hắn xấu hổ như vậy. Trên chăn mỏng có mùi hương nhẹ nhàng thuộc về cô gái nhỏ, trong lòng gợn sóng lại không dừng được.
Một đêm vô miên.
Sáng sớm ngày kế, Mộ Dung Tuyết cẩn thận lướt qua Sở Dật Sâm đang ngủ say, đi đến phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng hôm nay. Bởi vì còn có người bệnh, cho nên cô nấu cháo loãng. Đừng hỏi vì sao cô biết nấu, đời trước vì lấy lòng phương thế hoa mà cô tham gia huấn luyện nấu ăn, vì hắn mà rửa tay làm canh, trù nghệ từng được bếp trưởng khen, cô từng tốn hai năm thời gian để theo vị bếp trưởng đó học trù nghệ, nhưng hắn ta lại chưa từng khen cô một câu không tồi, cứ như thế, có thể làm người yêu ăn cơm mình nấu, cô vẫn là cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hiện giờ, nhìn đồ ăn mình làm, cô lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Ngủ dậy, Sở Dật Sâm mở to mắt nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị, đeo tạp dề phim hoạt hình, phía sau còn thắt cái nơ con bướm đáng yêu, ở phòng bếp không ngừng bận rộn, leng keng tiếng nồi đũa va chạm, thế nhưng làm hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm thấy hạnh phúc phi thường giản dị
Bưng bữa sáng đi ra khỏi phòng bếp, Mộ Dung Tuyết liền thấy được Sở Dật Sâm giãy giụa muốn đứng dậy, cô nhanh chóng đặt bữa sáng trên tay xuống, bước nhanh đến sô pha Sở Dật Sâm năm:
- Chờ một chút, tôi đỡ anh.
- Không quan hệ, tôi cảm thấy đã tốt hơn nhiều.
Hắn không phải mạnh miệng, miệng vết thương tuy rằng còn chưa khép lại, nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái vô cùng, tinh thần cũng tốt hơn không ít, càng thêm cảm thấy y thuật Mộ Dung Tuyết cao siêu.
Mộ Dung Tuyết nhìn đến chăn rơi khỏi ngực Sở Dật Sâm, lộ ra vết thương được băng bó hôm qua, mới đột nhiên phát hiện Sở Dật Sâm còn không có mặc quần áo, quần áo ngày hôm qua đã dơ không thể mặc.
- Anh chờ một chút, tôi đến dưới lầu mua bộ quần áo cho anh.
Nói xong liền đi đến cửa.
- Từ từ, không cần, em đi phòng cách vách giúp tôi đem quần áo tới là được, mật mã là 6 số 6.
Sở Dật Sâm vội vàng nói.
- A?! Hóa ra anh ở phòng đó.
Cô còn tưởng rằng không ai ở, chuyển đến nhiều ngày như vậy, trước nay chưa thấy qua có người vào, khó trách tối hôm qua hắn sẽ bay đến ban công nhà cô, khả năng hắn nghĩ là trong phòng nhà mình, chỉ là bị thương, ý tứ mơ hồ mới bay sai.
- n, giới thiệu chút, tôi gọi là Sở Dật Sâm, là hàng xóm với em, ngày hôm qua thật sự cảm ơn em.
Sở Dật Sâm cười, làm lộ ra hàm răng trắng tinh, vốn dĩ đã tuấn dật, nháy mắt khi tươi cười lại làm Mộ Dung Tuyết kinh diễm. Một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô phát giác chính mình đang nhìn chằm chằm mặt người khác, cũng không nhịn được đỏ mặt.
- Xin chào, tôi là Mộ Dung Tuyết, là học sinh năm nhất cao trung. Tôi đi lấy quần áo cho anh thay, anh ăn xong bữa sáng rồi trở về.
Nói xong liền đi ra cửa.
Sở Dật Sâm thấy khuôn mặt nhỏ mỹ lệ của Mộ Dung Tuyết, lần đầu cao hứng vì bản thân có được tướng mạo như vậy. Bất quá mới năm nhất cao trung, có phải quá nhỏ hay không?!!
Mộ Dung Tuyết mở cửa phòng Sở Dật Sâm, phát hiện bên trong sạch sẽ không giống có người ở, phòng hai màu đen trắng hiện đại, giản lược, trang hoàng giống như con người của hắn, có chút cao lãnh, thật là dạng người gì thì ở kiểu phòng gì. Mộ Dung Tuyết không có đánh giá nhiều, trực tiếp đi vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra chọn bộ nhẹ nhàng, suy xét đến trên ngực hắn có thương tích, vẫn là mặc rộng chút thì tốt.
Trở lại trong phòng, Mộ Dung Tuyết trực tiếp đem quần áo cho Sở Dật Sâm.
- Đây, anh mặc vào đi, một mình anh có thể không?
- n, có thể.
Sở Dật Sâm nói xong liền với chăn đơn bao lấy hạ thân rồi nhận quần áo trong tay Mộ Dung Tuyết, thong thả đi vào phòng tắm.
Mộ Dung Tuyết thấy hắn tuy rằng bước đi còn có chút nặng nề, nhưng hẳn sẽ không té ngã, nên yên tâm. Ngay sau đó, Mộ Dung Tuyết gọi điện thoại đến trường học nói dối bị bệnh, hôm nay cô còn phải đi sân đổ thạch.
Một lát sau, thay xong quần áo, Sở Dật Sâm cùng Mộ Dung Tuyết dưới hình ảnh vô cùng ấm áp mà ăn bữa sáng, ít nhất Sở Dật Sâm cảm thấy như vậy, hắn càng cảm thấy bữa sáng nay là bữa sáng ăn ngon nhất mà hắn từng ăn qua.
Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại vang:
- Uy, đại tiểu thư, hiện tại có rảnh sao?
- Cố Minh, cháu phải nửa giờ nữa, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở cửa hàng mặt tiền, cháu thuận đường đi xem cửa hàng trang hoàng như thế nào.
- Được.
Xong treo máy.
Nghe xong điện thoại, Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn Sở Dật Sâm hỏi.
- Cái kia Sở tiên sinh, một chút nữa tôi muốn ra cửa, anh có tính toán gì không?
- Kêu tôi là Dật Sâm hoặc là Sâm.
Sở Dật Sâm không thích Mộ Dung Tuyết dùng ngữ khí khách sáo, ngay sau đó còn không ngừng phỏng đoán người mới gọi điện thoại rốt cuộc là ai, ở trong đầu.
- A?!!
Mộ Dung Tuyết mông lung, đây là trọng điểm sao?!!!!
- Dật Sâm hoặc là Sâm
Hắn cố chấp nói.
- Cái kia, Dật... Dật Sâm, nơi này có một lọ nước cùng một lọ kim sang dược, anh lấy về đi, mỗi ngày đổi băng, nước là để rửa, kim sang dược là để miệng vết thương khép lại, miệng vết thương này anh chú ý nhiều chút, tôi còn có việc, cần đi trước.