- Học trưởng, kinh đô có chỗ nào chơi vui không a?! Em không quen thuộc ở kinh đô lắm. Mộ Dung Tuyết hỏi, kỳ thật cũng không thể nói là không quen thuộc, bởi vì trước đó cô cùng thượng quan mặc còn có Sở đại ca đi qua vài nơi.
Lưu Hoa Lập có chút khó xử nhìn quần áo của hai người Mộ Dung Tuyết:
- Anh vốn là muốn mang hai người đi trượt băng, bất quá trang phục của hai người có chút không thích hợp...... Như vậy chúng ta tìm một chỗ ăn cái gì thế nào?
Mộ Dung Tuyết ánh mắt sáng lên:
- Trượt băng, em muốn đi trượt băng, quần áo thì có thể đi đổi a.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy thay quần áo không có vấn đề gì.
Hoàng Tiểu Phỉ nắm chặt nắm tay, thay quần áo sao, kia không phải muốn cô ấy mặc lại quần áo bạc màu sao? Cô ấy không muốn...... Vừa định mở miệng nói tìm một chỗ ngồi nói chuyện, nhưng mà lại có người nhanh hơn cô ấy một bước, mở miệng nói.
- Vậy hai người đi thay quần áo đi a, chúng ta ở chỗ này chờ, nói thật, nếu đi ăn thì quá nhàm chán, vẫn là trượt băng chơi vui hơn.
Lam phi nói rõ.
- Hai người có thể vào quán cà phê bên cạnh ngồi một chút, bọn em đi tới cửa hàng bên cạnh thay đồ, thực mau. Học trưởng, thật xin lỗi, để hai người đợi......
Mộ Dung Tuyết xin lỗi nói.
- Chờ nữ sĩ là hành động thân sĩ! Ha ha, mau đi đi, chúng ta chờ một chút không có việc gì.
Lưu Hoa Lập nói.
- Bọn em đi trước, chút nữa gặp.
Mộ Dung Tuyết nói xong liền lôi kéo Hoàng Tiểu Phỉ đi về phía trung tâm thương mại.
- Tiểu Phỉ, chúng ta chọn một bộ đồ thể thao đi, cậu thích màu gì?
Mộ Dung Tuyết vừa đi vừa hỏi.
Hoàng Tiểu Phỉ nhìn Mộ Dung Tuyết đưa cô đến trung tâm thương mại gần đó, có chút mất mát nói:
- Tớ không mua nổi quần áo nơi đó.
Quần áo bên trong trung tâm thương mại sao cô ấy có thể mua nổi, trước đây, quần áo cũ đến không dùng được nữa, cô ấy mới đi chợ đêm tùy tiện chọn vài món, sau đó liều mạng trả giá thấp xuống mới mua.
- Cậu nghĩ cái gì đâu? Đương nhiên là tớ tặng cậu, tớ chưa từng tặng cậu thứ gì, này coi như là quà sinh nhật đi, cậu cũng không thể cự tuyệt nga, tớ sẽ tức giận.
Mộ Dung Tuyết từ ở chung mấy ngày đã nhìn ra, Hoàng Tiểu Phỉ có lòng tự trọng rất mạnh, cô nói như vậy cũng là tránh cho làm tổn thương lòng tự tôn của cô ấy.
Hoàng Tiểu Phỉ sao có thể cự tuyệt?! Cô ấy mua không nổi, câu "về nhà thay quần áo" cũng nói không nên lời, vì thế chỉ có thể nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, ngay cả dũng khí nói chuyện đều không có.
- Kia đi thôi, cái này cũng không tệ lắm, quần áo cũng coi như thoải mái.
Mộ Dung Tuyết tùy tiện đi vào một cửa hàng nhãn hiệu trang phục thể thao.
Không bao lâu, hai người liền đổi xong quần áo, ra tới, người phục vụ tri kỷ đưa cho bọn họ một túi giấy nhỏ xinh để đựng quần áo thay ra, Mộ Dung Tuyết cùng Hoàng Tiểu Phỉ cầm theo quần áo của mình, lúc này Mộ Dung Tuyết vô cùng hối hận vì đã không lái xe tới, như vậy cô có thể đem quần áo để trong xe.
Thay đổi kiểu tóc cùng quần áo, diện mạo Hoàng Tiểu Phỉ liền thay đổi chút ít, liền tính bỏ đi váy vóc, thay vào đồ thể thao, bộ dáng cũng đáng yêu. Kỳ thật cũng có liên quan chút ít đến đồ mặc trên người, mặc quần áo nhãn hiệu vào, cả người giống như càng thêm có khí chất.
Kỳ thật Mộ Dung Tuyết rất thích quần áo thể thao chẳng qua hôm nay Hoàng Tiểu Phỉ mặc váy, nếu cô mặc quần áo thể thao, hai người đứng chung một chỗ thì có chút kỳ quái.
Bốn người ngồi xe buýt đi tới rồi sân trượt băng, Mộ Dung Tuyết không còn giống lần đầu tiên ngồi giao thông công cộng, trên đường đi còn để Lưu học trưởng giễu cợt một phen, nói chuyện lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết ngồi xe buồn cười cỡ nào, ngay cả Lam học trưởng cũng cười đến không thẳng được eo.
Chỉ có Hoàng Tiểu Phỉ trên mặt mang ý cười, trong lòng lại chửi thầm, thật không biết này có cái gì mà buồn cười, cư nhiên còn ném một trăm đồng tiền tiến vào hộp thu tiền, thật là có tiền, một trăm đồng a, cô ấy có thể sinh hoạt rất nhiều ngày, một trăm đồng có thể mua rất nhiều bánh mì.
Tới sân trượt băng, bên trong đã có không ít người chơi, Mộ Dung Tuyết cũng hứng thú hừng hực:
- Trượt băng rất khó sao?
- Ha hả, em vừa mới tới đã hưng phấn nói muốn tới trượt băng, anh còn tưởng rằng em là cao thủ trượt băng đâu, không nghĩ tới em là tay mơ?!
Lam Phi Minh nhịn không được nở nụ cười.
- Em chưa từng chơi, nên mới muốn thử một chút, mọi người sẽ không chơi sao? Không thể chỉ để mình em chơi a?!
Mộ Dung Tuyết ai oán nói.
Hoàng Tiểu Phỉ cũng chạy nhanh đứng ra nói:
- Tớ cũng không..
- Như vậy a, anh cùng Phi Minh đều sẽ, chúng ta mỗi người dắt theo một người, kỳ thật không khó, rất nhanh là có thể học được.
Lưu Hoa Lập cười nói.
- n ân, đi thôi.
Mộ Dung Tuyết không sao cả nói.
Hoàng Tiểu Phỉ liếc mắt trộm ngắm Lưu học trưởng một cái, như vậy có phải cô ấy có thể cùng Lưu học trưởng đơn độc ở bên nhau hay không.
Mấy người đi lấy vé, tiền của Hoàng Tiểu Phỉ là Mộ Dung Tuyết trả, bởi vì hôm nay Hoàng Tiểu Phỉ không mang tiền, huống hồ cô ấy cũng không có tiền. Mộ Dung Tuyết cũng biết, cho nên cái gì cũng không hỏi mà chủ động giúp cô ấy trả tiền, hơn nữa còn cố ý tránh hai học trưởng.
Bọn họ đều dùng giày thuê, Mộ Dung Tuyết không chịu được mùi của người khác trong trượt băng giày, cho nên dứt khoát mua một đôi mới, đương nhiên cô có hỏi Hoàng Tiểu Phỉ muốn cùng hay không, kết quả Tiểu Phỉ mãnh liệt cự tuyệt.
- Lưu học trưởng, anh có thể......
Đổi giày xong, Hoàng Tiểu Phỉ thẹn thùng nói với Lưu Hoa Lập.
Lưu Hoa Lập vốn đang muốn đi cùng Mộ Dung Tuyết, nhưng hắn cũng tiện cự tuyệt Hoàng Tiểu Phỉ, vì thế đành cười gượng nói:
- Được, anh dắt em, em cứ đi từ từ tới, không cần khẩn trương..
Hắn nắm tay Hoàng Tiểu Phỉ tiến vào sân trượt băng.
Hoàng Tiểu Phỉ hoàn toàn là người mới, đi từng bước từng bước, bộ dáng thường hay té ngã, Lưu Hoa Lập bị bất đắc dĩ đành phải ôm lấy cô ấy, nhưng này chỉ là lễ phép, không có bất luận cái gì ái muội.
- Chúng ta cũng đi thôi, anh cũng không thể làm em té ngã a, Lam học trưởng!
Mộ Dung Tuyết vươn tay, cười với Lam Phi Minh.
Lam Phi Minh tươi cười nói:
- Em cứ yên tâm đi, anh chính là cao thủ trượt băng.
Mộ Dung Tuyết khinh bỉ nhìn hắn một cái:
- Anh đừng thổi phòng đi.
Hai người rất nhanh cũng đi theo tiến vào sân trượt băng, Lam Phi Minh không thể không tán thưởng Mộ Dung Tuyết thông minh, không quá một hồi, Mộ Dung Tuyết đã có thể trượt băng thông thuận, hắn chịu đả kích thật lớn a, nghĩ lại trước kia hắn phải học suốt cả ngày mới thành tài.
Mộ Dung Tuyết trượt một vòng rồi trở lại trước mặt Lam học trưởng, le lưỡi cười nói:
- Xem ra người cao thủ như anh còn không bằng tay mơ là em a a! Ha ha ha!
Nói xong, cô lại chạy như bay đi ra ngoài.
Lam Phi Minh đầy đầu hắc tuyến, còn có thể để người ta vui sướиɠ chơi đùa hay không.
- Đừng chạy, em chờ đó!
Dưới chân hắn dùng chút lực trượt đuổi theo.
Mộ Dung Tuyết nhìn hắn cư nhiên đuổi theo tới đây, trên chân càng thêm dùng sức, trượt nhanh:
- Ha ha, anh không đuổi kịp em!
Mộ Dung Tuyết quay đầu lại cười nói.
Nhưng Lam Phi Minh nhìn cô sắc mặt biến đổi, hô lớn:
- Tiểu Tuyết, nhìn phía trước!
Phía trước có một người trượt tới, vừa lúc cùng đường với Mộ Dung Tuyết, hai bên va chạm nhau.
“Bang” một tiếng vang lên, Mộ Dung Tuyết và nam sinh cùng té ngã trên đất. Lam Phi Minh nhanh chóng tiến lên:
- Tiểu Tuyết, em thế nào? Có sao không?
Mộ Dung Tuyết nhíu nhíu mày, đau quá, cô cắn cắn môi, miễn cưỡng mở miệng,
- Không có việc gì.......
Lúc này, Lưu Hoa Lập cùng Hoàng Tiểu Phỉ cũng đi tới đây:
- Sao lại thế này?
Lưu Hoa Lập khẩn trương hỏi.
Lam Phi Minh ôm Mộ Dung Tuyết lên:
- Tiểu Tuyết, anh đưa em đi bệnh viện.
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết tái nhợt đến đáng sợ, khẳng định là bị thương nơi nào đó.
- Xem hắn thế nào.
Bụng cô đau quá, vừa rồi phỏng chừng bị đυ.ng vào bụng, không biết đối phương bị đυ.ng vào nơi nào, cái này cũng trách không, không chịu nhìn đường.
Nhưng mà nam sinh kia đã hôn mê bất tỉnh, mấy người sắc mặt đại biến, Lưu Hoa Lập cõng nam sinh kia lên đi ra ngoài sân trượt băng, lúc này nhân viên bảo an của sân trượt băng cũng đi tới, đơn giản dò hỏi sự tình, sau đó chuẩn bị tốt xe cứu thương đi tới bệnh viện.
Không đến một hồi, Mộ Dung Tuyết chịu không nổi liền hôn mê bất tỉnh, làm ba người còn lại càng khẩn trương, sợ xảy ra chuyện gì, vốn là vui vẻ trượt băng, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.
Lưu Hoa Lập từ tìm di động trong túi Mộ Dung Tuyết, đang muốn gọi điện thoại cho người nhà cô, liền có cuộc gọi đến, tên người gọi là Sở đại ca, hắn liền nhận điện thoại:
- Uy, xin chào.
Ở đầu dây bên kia, Sở Dật Sâm nghe được một thanh âm nam sinh, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:
- Anh là ai?! Vì sao lại cầm điện thoại của Tiểu Tuyết!
Lưu Hoa Lập nhịn không được rùng mình một cái, hắn nhớ tới bạn trai Mộ Dung Tuyết hình như là Sở Dật Sâm, liền nhanh chóng giải thích nói:
- Tôi là học trưởng của Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết hiện tại té xỉu, đang ở bệnh viện.
Sở Dật Sâm lập tức sợ tới mức đứng bật dậy:
- Cái gì?! Bệnh viện nào?!!
- Bệnh viện lớn nhất thủ đô, bệnh viện Trương thị.......
Hắn còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp.
Mà nam sinh kia, bọn họ cũng muốn đánh điện thoại thông báo cho người nhà đối phương, nhưng trên người nam sinh kia không tìm thấy di động, cũng không có bất luận phương thức liên hệ nào, ngay cả giấy chứng minh cũng không có, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại.
Lúc này Trương Lâm Lập đang kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc trên giường bệnh, hắn cho rằng đời này có lẽ chẳng thể gặp lại cô, không thể tưởng được cô cứ như vậy xuất hiện ở lúc hắn không hề phòng bị.
Hơn nữa còn là nơi hắn không hy vọng cô xuất hiện nhất, sắc mặt cô tái nhợt, ngay cả hôn mê vẫn cắn môi làm hắn đau lòng không thôi, hắn luống cuống tay chân giúp cô kiểm tra, may mắn chỉ là bị va chạm phần bụng, không phải đặc biệt nghiêm trọng, không bị thương đến lục phủ ngũ tạng bên trong, những mảnh xanh trắng trên bụng cô làm hắn khó chịu vô cùng..
Vốn dĩ đây là công việc của hộ sĩ, nhưng Trương Lâm Lập lại tự mình làm hết mọi chuyện, mặc kệ hộ sĩ, y tá đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.
p.s: Chương dành tặng nè. Cảm ơn #Đức Chu và #Uyen Ha đã ủng hộ mình nha. <3