Chương 25

Đợi Tô Tái Tái quay đầu lên nhìn thì cô ta mới tiếp tục nói, “chị cũng cảm thấy không đói lắm, em cứ ăn từ từ, nếu như có món nào đặc biệt muốn ăn, thì cứ bảo phòng bếp làm cho em.”

Nói xong thì mỉm cười đứng lên, lại gật đầu với cô, “chị lên trước đây.”

“Được.” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó thu lại ánh mắt tiếp tục chậm rãi gắp thức ăn.

Người làm đứng ở một bên liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó lại nhớ tới đống đồ ăn vặt mang lên lầu cho cô đã được ăn hết, nhịn không được lại cong môi lên.

Giống như chưa từng ăn qua....

Chậc.

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn đống đồ ăn trên bàn mà luyến tiếc.

.... Quá lãng phí rồi. Không biết có thể gói lại mà đưa cho thú cưng của sư phụ cô làm đồ ăn vặt không?

Cô một bên nghĩ, một bên nhìn chuỗi ngọc đen đang đeo trên tay.

_ _

Đương nhiên câu trả lời là không thể nào.

Tô Tái Tái tiếc nuối mà rời khỏi bàn ăn, chậm rãi đi lên trên lầu, một vẻ mặt như đang buồn bực mà nhỏ giọng nói với đám thú cưng, “yên tâm, buổi tối hôm nay chắc chắn có đồ ăn vặt ngon.”

Đúng vậy.

Trong nháy mắt đám thú cưng đã phấn chấn, suýt chút nữa đã quên có một con đang để ở chỗ tên đạo sĩ giả nữa.

An ủi đám thú cưng xong, Tô Tái Tái liền đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy tất cả tờ giấy trắng vốn dĩ trải đều trên mặt bàn đã được người giấy nhỏ sắp xếp lại. Những tờ tốt nhất được đặt ở vị trí đầu, còn lại thì được xếp ở vị trí thứ hai.

Mà nó hai tay đang chống cằm, dựa vào bàn lắc lắc chân mà xem video.

Rung đùi đắc ý, một bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Thấy Tô Tái Tái đi tới, người giấy nhỏ liền nhanh chóng ngồi dậy ấn tạm dừng, lập tức hướng về phía cô mà vẫy vẫy tay, ra hiệu Tô Tái Tái đi qua.

Bộ dạng này giống như muốn cho Tô Tái Tái xem thứ gì đó.

“Làm sao? Em lại phát hiện ra thứ gì thú vị rồi à?” Tô Tái Tái đóng cửa lại, vừa cười vừa đi về phía người giấy nhỏ.

Cũng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

Nhìn người giấy nhỏ lấy đồ vật ra, cô lại kinh ngạc liếc nhìn nó một cái, “Ồ, chị vừa đi xuống ăn một bữa cơm, mà em đã đăng ký tài khoản Weibo cho chị rồi à.”

Tô Tái Tái nhìn tên Weibo mới lập của mình, sau đó quay ra nhìn người giấy nhỏ đang ưỡn ngực kiêu ngạo nói, “có phải em rất lợi hại không?”, cuối cùng cô mới đưa tay ra sờ sờ đầu nó nói, “lợi hại lợi hại, em muốn cho chị xem cái gì.”

Ây. Chút nữa thì quên.

Người giấy nhỏ bừng tỉnh, lại nhanh chóng làm ra thao tác, “bẹp bẹp”

Đợi sau khi bấm vào giao diện mới tránh ra, lúc Tô Tái Tái cầm chiếc điện thoại lên, người giấy nhỏ tự mình bay lên trên vai cô ngồi, lắc lắc chân mà cùng cô xem.

“Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang?” Tô Tái Tái nhìn gương mặt của blogger weibo mà buồn cười đọc ra, sau khi lướt qua thấy đối phương có mấy trăm vạn fans mới cười nói, “hiện tại mọi người đều thích cái này à?”

Một bên nói một bên kéo xuống xem tài khoản của đối phương.

[Thứ đồ vật kia lại tới nữa, lúc trước âm thanh ở dưới lầu, hiện tại nó liền ở trên lầu. Tôi biết nó đang tìm tôi, cho nên bây giờ mỗi tối tôi đều không dám ngủ ở căn phòng đã ngủ lúc trước, tôi rất sợ hãi, không biết tại sao nhưng, tôi cảm thấy.......tôi sắp bị nó tìm thấy rồi.]

[Không có ai tin tôi cả, bọn họ chỉ nghỉ rằng tôi lén lút thức khuya để chơi game nên tính tình mới trở nên kỳ quái. Không! Không! Không có ai tin tưởng tôi. Tôi sắp bị tìm thấy rồi, tôi sắp bị tìm thấy rồi! Ai tới giúp tôi? Ai tới giúp tôi?!!]