Chương 7

Ông ấy không khỏi hỏi: "Cháu gái, cháu cùng hai người bên cạnh có quan hệ gì?"

Chiêu Đệ ngẩn người, yếu ớt trả lời: "Không có quan hệ gì, là hai anh này tình cờ xuất hiện cứu cháu..."

Tuy rằng cô còn nhỏ cũng chưa từng đọc sách, nhưng cũng may cô có thể nói rõ ràng mọi chuyện, đội trưởng Nghiêm vừa nghe vừa viết trên giấy, cuối cùng gật đầu.

"Chú hiểu rồi!"

Đội trưởng Nghiêm nhìn về phía đám ăn mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ba người, trước đó bởi vì đe dọa người khác nên đã vào cục cảnh sát, bây giờ lại bắt đầu đùa giỡn cô bé này còn động thủ với người ta, các người còn muốn làm gì nữa?!"

"Tuổi còn trẻ có tay có chân không lo làm ăn, cứ phải ở chỗ này làm lưu manh đúng không?!"

Ba người Mặt Sẹo gật đầu lại lắc đầu: "Không phải không phải... A, đúng, chúng tôi nhất định sẽ sửa, nhất định sửa..."

Đội trưởng Nghiêm hừ lạnh: "Lần sau nếu để tôi bắt được, thì đừng hòng đi được nữa, nghe rõ chưa!"

"Vâng vâng, nghe thấy được nghe thấy được..."

Sau đó đội trưởng Nghiêm khoát tay, ba người xám xịt chạy đi.

"Bọn họ thật sự sẽ thay đổi sao?" Chiêu Đệ lẩm bẩm.

"Vậy em suy nghĩ nhiều rồi..." Cố Dương liếc mắt: "Nếu bọn họ có thể sửa, heo nái cũng có thể leo cây."

Chiêu Đệ trông mong nhìn Cố Dương còn đang tức giận, giống như một con cá nóc, cô không nhịn được thấp giọng cười.

"Cười cái gì mà cười!" Cố Dương cúi đầu trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ: "Em mau trở về tắm rửa đi, hôi quá, cách xa anh một chút!"

"Ồ" Chiêu Đệ lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh.

"Đội trưởng Nghiêm, cứ như vậy thả bọn họ đi sao?" Cố Minh hỏi.

Đội trưởng Nghiêm thở dài: "Loại người như bọn họ thì tôi đã thấy nhiều rồi, mỗi lần đều sẽ vì nhiều nguyên nhân mà bị bắt vào đây, nhưng lại không thật sự vi phạm pháp luật, không đủ hình phạt, nhiều nhất cũng chỉ là tạm giam một thời gian, bọn họ giống như biết làm thế nào vừa động thủ vừa không cần ngồi tù vậy, cho nên, sau này các cậu cũng bớt trêu chọc bọn họ đi..."

Cố Minh hừ hừ: "Tôi sợ bọn họ? Ông ta chọc tôi một lần tôi liền đánh bọn họ một lần! Tôi cũng không phải kỳ thị bọn họ, xin cơm thì cứ từ từ đòi, nói không chừng tôi đi ngang qua còn có thể cho một chút, nhưng bắt nạt người thì không được!"

"Mau yên tĩnh lại đi, cậu nhóc này!" Đội trưởng Nghiêm cầm quyển sổ gõ đầu anh ta: "Biết cậu có tinh thần trọng nghĩa, nhưng dù sao cậu cũng là thiếu gia nhà họ Cố, cậu bớt tới cục cảnh sát đi vài chuyến đi."

Cố Minh cười hắc hắc.

Cố Dương hấp tấp chạy tới: "Vậy đội trưởng Nghiêm, không có chuyện gì nữa rồi, có phải chúng tôi có thể về rồi không?"

"Không được!" Nghiêm đội trưởng nói: "Các cậu đều là vị thành niên, gọi phụ huynh tới ký tên mới được đi!"

Nghe xong lời này, mặt Cố Dương lập tức xụ xuống.

"Vì sao?"

Cố Minh bình tĩnh lấy điện thoại di động ra: "Vì quy định."

Cố Dương: "... Vậy chúng ta tìm ai?"

"Anh cả?" Cố Minh nói.

Cố Dương trợn tròn hai mắt: "Anh sợ chúng ta chết không đủ nhanh?"

Cố Minh cũng có chút phát sầu: "Vừa rồi anh gọi điện thoại cho anh ba, không nghe, đoán chừng đang làm phẫu thuật cho bệnh nhân."

"Tìm anh Năm?" Cố Dương sáng mắt lên: "Hôm nay thứ Sáu, anh ấy đã đồng ý sẽ từ trường đại học trở về, tìm anh ấy đi..."

Cố Minh gật đầu: "Cũng được..."

"Đưa em..." Cố Dương đoạt lấy điện thoại: "Để em nói với anh ấy..."

Lúc này Chiêu Đệ đang yên lặng đứng bên cạnh nhìn cũng trợn tròn mắt, cô không thể không thừa nhận trong mắt cô tràn đầy sự hâm mộ.