Chương 4

Nhưng lỡ như đánh nhau, một mình Cố Dương thật sự có thể đánh thắng được ba tên ăn mày này sao?

Chiêu Đệ đang lo lắng, một giây sau đã nhìn thấy Cố Dương lui về phía sau một bước nhỏ không để lại dấu vết.

Chiêu Đệ: "..."

Cảm giác thật khó tả.

Đầu to đυ.ng vào cánh tay Mặt Sẹo, thấp giọng nói: "Tên tiểu tử này vừa rồi nói Cố Minh kia, hình như tôi biết..."

"Ai vậy?" Mặt Sẹo hỏi.

Đầu To nói: "Trước đó bên kia cầu Đại Hà có một người anh em để ý tới một mỹ nữ, quan sát vài ngày mới quyết định xuống tay, kết quả bị Cố Minh kia phát hiện, người anh em kia gãy mấy cái xương sườn, tay chân toàn bộ gãy xương, bây giờ còn què đây..."

"Mẹ kiếp!" Râu Dài cả kinh nói: "Mạnh như vậy! Mặt ca, nếu không chúng ta thôi đi, chỉ là một tiểu nha đầu, không cần phải liều mạng đi vào..."

"Hai tên hèn nhát vô dụng chúng mày!"

Mặt Sẹo tức giận mắng một tiếng: "Không phải Cố Minh không có ở đây sao! Tên tiểu tử thối này không phải tên là Cố Dương sao! Sợ cái gì!"

Đối với những tên ăn mày như bọn họ mà nói, chuyện gặp gỡ một cô gái tự chui đầu vào lưới này, trước kia chưa từng xảy ra.

Mắt thấy có thể ăn đến miệng bị người cắt ngang, giống như quả bóng bay vừa bay lên trời liền xì hơi, Mặt Sẹo làm sao cũng nuốt không trôi cục tức này.

"Mẹ nó! Càng nghĩ càng tức!" Mặt Sẹo quơ lấy một cục gạch trừng mắt nhìn Cố Dương: "Đánh nó cho tao!!"

Cố Dương giật giật khóe miệng, thấp giọng mắng: "Chết tiệt! Danh tiếng của anh sáu cũng không dùng được!"

Tóc của ba tên ăn mày gần như che hết nửa bên mặt của bọn chúng, lúc vung cánh tay chạy về phía Cố Dương, Cố Dương dường như nhìn thấy hình ảnh của zombie.

"Không thèm đếm xỉa!" Cố Dương nói: "Võ công tiểu gia tôi vừa học còn chưa có cơ hội thi triển, vừa vặn để ba người làm bao cát!"

Tự tin chính là đỉnh cao.

Cố Dương tiện tay túm tóc một người trong đó, nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh gọi là Đầu To à? Tôi là ba của anh!"

Nói xong liền một quyền đập lên mặt Đầu To, đè hắn xuống đất đánh.

"Anh còn dám nhảy nhót?!" Cố Dương tức giận nói: "Cho anh một chiêu tàn nhẫn!"

"Khỉ đột chuối!"

"A!!!"

"Của quý" của Đầu To sắp vỡ nát, đau đến mức thân thể cuộn tròn lăn lộn trên mặt đất.

Lúc Cố Dương ấn Đầu To xuống đánh, Mặt Sẹo và Râu Dài ở ngay phía sau Cố Dương quyền đấm cước đá, lúc này cuối cùng cũng rảnh tay, Cố Dương hùng hùng hổ hổ đứng lên.

"Mẹ kiếp! Quần áo này của tôi mấy ngàn một cái!"

"Tôi nhớ rồi, vừa rồi anh đạp tôi nhiều lần nhất!" Cố Dương chỉ vào Râu Dài, tức giận đến mức đỏ mặt tía tai: "Râu của anh còn dài hơn cả mạng của ba tôi! Để thắt bím tóc à? Hôm nay tôi không nhổ sạch cho anh mới lạ!"

Chiêu Đệ ở bên cạnh trốn cũng không được, cô đã xem đến ngây người.

Cô không có điện thoại, không có cách nào báo cảnh sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Dương một chọi ba, quả thực vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Nếu Cố Dương vì cứu cô mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, về sau cô sẽ tự trách mình.

Thật ra Cố Dương không có võ công chân chính gì, đánh nhau cũng không thật sự động thủ, hôm nay không biết sao lại thế này, nhìn thấy ba tên ăn mày này ức hϊếp một cô bé, Cố Dương không hề nghĩ ngợi liền giống như bị ma xui quỷ khiến xông tới.

Quanh quẩn nửa ngày, Cố Dương đã không còn chút sức lực nào.