Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 26

« Chương Trước
Anh ta nghiến răng nhìn Cố Dương: "Hỏi tiếp đi, anh không tin..."

Được, vậy Cố Dương nói: "Xin hỏi mùng năm tháng năm là ngày gì?"

Cố Minh: "Tết Đoan Ngọ, chuyện này ai mà không biết?"

Cố Dương: "Vậy mọi người kỷ niệm tết Đoan Ngọ là để tưởng nhớ ai?"

"Cái này em biết!" Tư Tư giành đáp: "Là Khuất Nguyên*."

Truyền thuyết kể rằng, tết Đoan Ngọ ban đầu được lập ra để tưởng nhớ một nhà thi nhân nổi tiếng của Trung Quốc là Khuất Nguyên. Vào ngày 5/5 theo lịch Trung Quốc (thời chiến quốc), tại nước Sở, Khuất Nguyên đã nhảy xuống sông Mịch La tự vẫn.

"Đáp án đúng rồi, em gái thật thông minh!"

Cố Dương vỗ tay cổ vũ Tư Tư: "Mùng năm tháng năm kỷ niệm Khuất Nguyên, vậy ngày mười hai tháng năm thì sao?"

"Hả?" Cố Thần sửng sốt: "12 tháng năm có ngày lễ gì sao?"

Cố Thần trầm tư một lát, sau đó hiểu ra điều gì đó, có chút bất đắc dĩ mỉm cười.

Tư Tư cũng không hiểu là có ý gì, ngẩng đầu nhìn các anh trai để xin giúp đỡ, nhưng Cố Hi lại ra hiệu im lặng với cô bé.

Cố Minh vẫn đang vùi đầu suy nghĩ, cau mày nói: "Cố Dương, em không nhớ nhầm chứ? Ngày 12 tháng 5 nào có ngày lễ gì đâu?"

"Bảo anh ngốc anh còn không thừa nhận." Cố Dương nói: "12 tháng 5 là ngày giỗ đầu của Khuất Nguyên."

Cố Minh: "..."

Nắm chặt tay.

Tư Tư: Cảm giác anh sáu sắp bị anh trai nhỏ chọc tức điên lên rồi.

Cố Thần nhìn vẻ mặt đen xì của Cố Minh không nhịn được cười, tiếp tục nói với Cố Dương: "Vậy anh cũng hỏi em một câu, ngày mười lăm tháng tám là ngày gì?"

"Trung thu chứ gì." Cố Dương thốt lên.

"Sai rồi..." Cố Thần nhún vai: "Không phải là trăm ngày mất của Khuất Nguyên sao?"

"Ha ha ha ha ha!"

Không đợi Tư Tư và mọi người phản ứng, một trận cười to bất ngờ vang lên, mọi người đều giật mình, quay đầu lại liền thấy Cố Dịch Trạch cười ngặt nghẽo trên ghế sofa.

Cố Minh lập tức bật dậy khỏi ghế sofa: "Mẹ kiếp, đi sao không có tiếng động vậy, làm em giật cả mình. Anh đến lúc nào thế?"

"Vừa tới, thấy mọi người vui vẻ như vậy, chỉ muốn nghe xem mọi người đang nói gì thôi."

Một giây sau, ánh mắt Cố Dịch Trạch rơi vào Tư Tư, cô bé ngây người nhìn anh ấy, dường như còn chưa kịp phản ứng lại sự xuất hiện đột ngột của anh ấy.

"Chắc là cô gái nhỏ cũng không thể nhớ rõ anh rồi, vậy thì làm quen lại nhé." Cố Dịch Trạch mỉm cười, vươn tay: "Xin chào, cô gái nhỏ đáng yêu, anh là anh hai Cố Dịch Trạch của em..."

Mặc dù anh ấy mặc đồng phục, nhưng dường như điều đó không ảnh hưởng đến khí chất quen thuộc của anh ấy, nụ cười giống như ánh mặt trời rạng rỡ mà Tư Tư đã thấy trong ảnh.

"Anh... anh hai ạ ~"

Tư Tư cũng học theo anh ấy, đưa tay ra, Cố Dịch Trạch nhẹ nhàng nắm lấy: "Ngoan lắm."

"Ba mẹ đâu?" Cố Hi hỏi.

"Ừ, còn đang đứng ở ngoài kia kìa!" Cố Dịch Trạch bĩu môi nhìn về phía cửa: "Vào cửa thì nói nhỏ với chú hai và thím hai điều gì đó, em thấy họ có vẻ buồn bã, còn nói muốn ra ngoài một thời gian."

Cố Hi nhìn về phía ba mẹ: "Họ đi cùng nhau, không có chuyện gì đâu."

Cố Dịch Trạch gật đầu.

Anh ấy hiểu ý của Cố Hi, giống như mọi người, anh ấy cũng biết rõ bốn người họ cùng xuất hiện chắc chắn là có liên quan đến chú Ba, vốn trong lòng Cố Dịch Trạch vẫn còn chút lo lắng, nhưng nghe Cố Hi nói xong, lại thấy yên tâm hơn.

Trong nhà họ Cố, nếu nói về thực lực có thể so sánh với bậc trưởng bối, thì đó chính là Cố Hi.

Vì vậy, các anh em khác ngầm hiểu với nhau rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, có anh cả lên tiếng, sẽ cảm thấy rất an tâm.

Loại cảm giác này dường như Tư Tư cũng cảm nhận được.
« Chương Trước