(Tự sa ngã.jpg)
Bởi vì vừa rồi suy nghĩ quá nghiêm túc, lúc hạ xuống Cố Hi cũng không trông thấy xung quanh còn có hai đứa em trai em chạy anh đuổi, gió lớn xung quanh máy bay trực thăng thổi đến khiến Cố Minh và Cố Dương loạng choạng vài cái, cuối cùng hai anh em thẳng tắp quỳ gối trên mặt đất.
Cố Hi vừa đi xuống: "?"
Hiện tại chào đón mọi người đều thịnh hành kiểu quỳ như vậy sao?
Biểu cảm trên mặt Cố Minh và Cố Dương càng lúng túng, lắp bắp nói một câu: "Cái kia, anh cả vất vả rồi..."
Cố Hi: "... Đứng lên đi..."
Nhìn cũng không được tự nhiên.
Cố Minh & Cố Dương: "??"
Tạ chủ long ân?
Cố Thần ở cách đó không xa cười đến đau cả bụng: "Các em đừng nói nữa, anh cả nói ra những lời này với khí chất lạnh lùng, ngược lại còn rất giống quân vương thời xưa!"
"Nhưng anh cả thật sự rất đẹp trai nha!"
Chuyện này thật sự không thể trách cô mê trai, tuy rằng các anh trai nhà mình nhan sắc đều cao không có gì để chê, nhưng Tư Tư cảm thấy mỗi người bọn họ đều có nét đẹp riêng.
Cố Hi sải bước đi về phía Tư Tư, thấy cô bé nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, vốn đã khẩn trương nay càng khiến anh ấy không biết nên mở miệng như thế nào.
Dù sao anh ấy cũng được công nhận mở miệng là có thể đông chết người.
Đợi Cố Hi đi đến trước mặt mình, Tư Tư mới đột nhiên lấy lại tinh thần, đôi mắt long lanh: "Anh cả ~ "
Trong nháy mắt Cố Hi cảm giác trong đầu mình giống như có một sợi dây thần kinh vừa đứt ra.
Ngón tay hơi lạnh của anh ấy chạm nhẹ vào gò má trắng nõn của Tư Tư, nhẹ giọng nói: "Ừ, trở về là tốt rồi..."
Cố Thần đứng ở bên cạnh tận mắt nhìn thấy Cố Hi ngàn năm băng giá, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Trời ạ! Rất là đáng sợ!
Anh ấy vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này, đây chính là tư liệu để viết bài báo rồi.
Tư Tư bị ý lạnh trên đầu ngón tay Cố Hi làm lạnh một chút, còn tưởng rằng anh ấy lạnh, vội vàng vươn hai bàn tay nhỏ bắt lấy tay Cố Hi, nhẹ nhàng hà hơi.
"Anh cả, có phải anh lạnh hay không? Sao tay lại lạnh như vậy?"
Cố Hi trong lòng ấm áp: "Ừm, lạnh lắm."
Ba người Cố Thần ở phía sau: Ê ê ~~
Khí chất lạnh lùng 20 năm qua của anh ấy không phải đều là giả vờ sao? Lúc này anh ấy lại thấy lạnh sao??
Hơn nữa mùa hè này có thể lạnh bao nhiêu.
Con người này, không biết xấu hổ lên là thật đáng sợ.
Tư Tư cũng không biết những điều này, vừa nghe Cố Hi nói lạnh nhất thời liền đau lòng: "Vậy anh cả chúng ta mau vào nhà đi, Tư Tư thấy bữa sáng có canh nóng, anh cả uống chút sẽ không lạnh nữa..."
"Được"
Cố Hi nói xong, duỗi cánh tay dài nhấc cô bé lên ôm vào lòng, trọng lượng này khiến anh ấy nhịn không được nhíu mày.
"Quá gầy, ăn nhiều một chút..."
Tư Tư ngoan ngoãn ôm cổ anh ấy, nhỏ nhẹ nói: "Đã ăn rất nhiều rồi, tối hôm qua cũng ăn rất nhiều..."
Cố Hi ừ một tiếng: "Còn muốn ăn cái gì?"
Tư Tư nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ, vẫn lắc đầu: "Không có gì đặc biệt muốn ăn, trong nhà làm gì em ăn cái đó là được rồi"
Cô thật sự không kén ăn, cuộc sống trước kia cũng không cho phép cô kén ăn, nếu không thật sự sẽ chết đói.
Cố Hi nói: "Vậy anh sẽ dặn người ta mua thêm một chút, em cứ ăn đi..."
"Anh cả anh cả, em cũng muốn ăn!" Cố Dương gào lên: "Em muốn ăn hamburger gà rán Pizza..."