Chương 20

"Không phải..." Cố Thần mang vẻ mặt oán giận: "Nếu như anh tư hát ở đây có lẽ còn có thể tính là một tiết mục, nhưng bây giờ anh ấy chỉ muốn rửa tai một chút..."

Cố Thần bị cắt ngang rất khó chịu, đứng dậy đi theo một hướng khác, Tư Tư vội vàng nhấc chân ngắn đi theo.

"Anh năm, hình như là anh trai nhỏ đang hát ạ!"

"Đúng, là nó..." Cố Thần nói: "Bình thường ở nhà vệ sinh trong phòng mình gào hai tiếng, chúng ta nghe không được còn chưa tính, sáng sớm còn chạy ra ngoài gào thét..."

Bọn họ đi đến gần nhà vệ sinh chung ở cuối tầng hai, vừa vặn gặp được Cố Minh cũng đang vội vàng chạy tới.

Cố Thần: "Em cũng bị tiếng hát dẫn tới?"

Cố Minh bực bội kéo tóc xuống: "Vừa rồi em ngủ gật trên sô pha ở phòng khách, nằm mơ có người dùng âm Bass bắn vào tai, lập tức tỉnh lại rồi."

Tư Tư cảm thấy Cố Minh sắp phát điên rồi, vì thế vô cùng thiện lương và chân thành giải thích: "Mọi người đừng nóng giận, có thể là hôm nay tâm trạng anh trai nhỏ tốt nên mới ra ngoài hát..."

Cố Minh bĩu môi: "Tâm nó tốt liền đi ra quấy nhiễu mọi người..."

"Nếu Cố Dương có một nửa ngoan ngoãn của em thì tốt rồi." Cố Thần thở dài nói.

"Thật ra anh trai nhỏ cũng rất ngoan..." Tư Tư còn đang cố gắng biện hộ cho Cố Dương... à không, giải thích.

Cố Minh nhíu mày, dáng vẻ kiêu căng khó gần càng lộ ra khí chất của kẻ cầm đầu: "Nó ngoan? Chờ đấy Tư Tư, để em được tiếp thu kiến thức một chút!"

Thật ra trong nhà có Cố Dương làm điểm nhấn cũng vui, bình thường mọi người đều quen thuộc, mặc dù cậu ta hát rất khó nghe, nhưng Cố Minh và Cố Thần cũng sẽ không thật sự nói gì, cùng lắm chỉ là mắng vài câu.

Nhưng bây giờ Tư Tư vừa về nhà, tuy rằng cô bé vẫn luôn biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng bọn họ luôn cảm thấy Tư Tư vẫn chưa hoàn toàn thích ứng và dung nhập vào đại gia đình này, hoặc là đôi khi vẫn sẽ theo bản năng gò bó.

Vào thời điểm này, tương tác nhiều với người trong nhà mới là phương pháp hữu hiệu nhất.

Cho nên vừa rồi Cố Minh và Cố Thần bốn mắt nhìn nhau, vẫn cho rằng lúc cần thiết hy sinh Cố Dương một chút cũng được.

Bọn họ đi tới cửa WC, Cố Minh dùng ngón trỏ đặt lên môi làm dấu tay suỵt. Khóe miệng Cố Thần không nói một lời, Tư Tư cũng phối hợp gật đầu, dùng bàn tay nhỏ che miệng lại.

Ầm…

Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, Cố Dương đang thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của mình giật mình, sau khi nhìn thấy Cố Minh và Cố Thần, nhanh chóng nhảy về phía sau một bước.

"Này! Yêu quái ở đâu ra, dám càn rỡ trước mặt ta như thế, mau mau lấy mạng ra đây!"

Cố Minh & Cố Thần & Tư Tư: "..."

Lần đầu tiên Tư Tư cảm thấy xấu hổ nhanh như vậy.

Lông mày Cố Minh giật giật, cố nén xúc động muốn đánh người, sải đôi chân dài đi tới trước mặt Cố Dương, vỗ hai cái vào mông.

Cố Dương kêu oa oa: "Anh ỷ lớn hϊếp nhỏ! Anh dựa vào việc em đánh không lại anh! Anh thắng không vẻ vang!!"

Cố Minh bình tĩnh nói: "Vậy chờ khi nào em có thể đánh bại anh thì em thử tới bắt nạt anh đi."

Cố Dương: (Cạn lời) (ノ=Д=)ノ┻━┻

Chờ em bắt nạt được anh có lẽ là rút bình oxy của anh!!!

"Được rồi, không náo loạn nữa, xuống lầu ăn cơm đi." Khóe miệng Cố Thần nở nụ cười: "Cố Dương, anh khuyên em nhanh chóng thu liễm, Tư Tư đang nhìn đấy."

Cố Dương: "!!!"

Tư Tư dựa vào ưu thế hình thể nhỏ của mình, vẫn luôn trốn ở phía sau cửa vụиɠ ŧяộʍ nhìn, lúc này hai người Cố Thần đi ra, cô lặng lẽ thò đầu nhỏ ra.