Tư Tư cười một lúc lâu, lại quay đầu hỏi mẹ Cố: "Mẹ, vậy nhà bác cả có phải là hai anh em thôi không ạ? Đã có bốn anh trai rồi, vậy chỉ còn lại anh hai là còn chưa giới thiệu..."
Mẹ Cố ôn nhu nói: "Ảnh của anh hai trong này cũng có, con xem, đây chính là..."
"Tên là Cố Dịch Trạch, bảo bối chỉ xem ảnh chụp, đoán xem anh làm gì?"
Cố Dịch Trạch trong ảnh mặc một bộ đồ vận động viên bóng rổ, chân phải giẫm lên bậc thang, khuỷu tay phải ở trên đùi chống một cái, dưới cánh tay trái kẹp một quả bóng rổ, chàng trai cao lớn đẹp trai nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, thoạt nhìn cực kỳ sáng sủa.
Tư Tư nghiêm túc suy nghĩ một hồi, do dự mở miệng: "Anh hai là vận động viên sao?"
Mẹ Cố bật cười: "Không phải bảo bối, đoán sai rồi, thật ra anh hai con là luật sư..."
"Luật sư?" Tư Tư kinh ngạc: "Là người nói chuyện ở tòa án sao? Trước kia con từng thấy một ít trong phim truyền hình..."
"Đúng, chính là luật sư giúp người khác kiện cáo." Cố Thần nói: "Nhưng mà anh hai bình thường có tính tình cà lơ phất phơ, người bình thường nhìn không ra anh ấy là luật sư cũng rất bình thường..."
Tư Tư gật gật đầu, xem ra các anh trai của cô đúng là mỗi người mỗi vẻ.
Thật chờ mong được gặp mặt bọn họ.
Trong lòng cô bé tràn đầy chờ mong, Cố Dương lại kinh ngạc đi tới: "Em gái, lúc xem ảnh chụp ảnh anh cả có phát hiện gì hay không?"
Tư Tư: "Hả? Không có "
"Em xem kỹ một chút!" Cố Dương lật ra mấy tấm ảnh của Cố Hi bày ở trước mặt Tư Tư: "Em không phát hiện tất cả ảnh của anh cả đều không có biểu cảm sao?"
"Chỉ với tấm ảnh này của anh cả, tùy tiện lấy ra một tấm đem photoshop thành ảnh đen trắng, cũng có thể làm di ảnh..."
Mọi người: "..."
Cố Dương đúng là dũng sĩ, không, đoán chừng sắp thành liệt sĩ rồi.
Lợi dụng Cố Hi không ở nhà ở ngay trước mặt Tư Tư bôi nhọ anh ấy như vậy, anh ấy trở về treo lên tường đánh cũng không ai tháo xuống được đâu!
Đêm đầu tiên trở về nhà họ Cố, Tư Tư ngủ rất an ổn, ôm gấu bông ngủ một giấc đến hừng đông, lúc mở mắt ra, ánh mặt trời ấm áp đã chiếu lên đệm chăn.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng Tư Tư đã tỉnh lại, nghe thấy rất rõ ràng, ngay sau đó cửa truyền đến giọng nói của Cố Thần.
"Tư Tư, em dậy chưa?"
Cô gái nhỏ trên giường nhanh chóng bò dậy, nhanh chóng kêu lên: "Dậy rồi..."
Cố Thần nghe vậy liền đẩy cửa ra, ánh mắt đối diện với đôi mắt xinh đẹp như đá quý kia, Tư Tư lập tức từ trên giường đi xuống, mang dép lê nhỏ chạy đến trước mặt anh ấy, mềm mại nói.
"Anh năm, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng Tư Tư."
Cố Thần ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé cười, sáng sớm đã có thể nghe được lời chào đáng yêu mềm mại như vậy, cảm giác hạnh phúc này ai hiểu chứ!
Hơn nữa trên người Tư Tư còn có mùi sữa thơm, tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng cả người vẫn mềm mại, Cố Thần ôm cũng không muốn buông tay.
"Ô Mông sơn nối liền với sơn ngoại sơn ~"
"Ánh trăng chiếu xuống bãi Hưởng Thủy ~"
"Có ai có thể nói cho tôi biết không ~ "
"Nhưng Thương Thiên đang kêu gọi..."
Một tràng tiếng hát to rõ nhưng chói tai vang lên bên tai hai người, người hát một câu cũng không đúng nhịp, nhưng giọng nói này lại thực sự không nhỏ, dọa Cố Thần giật mình khiến cánh tay đang Tư Tư run lên.
Cô bé hình như cũng kinh ngạc, ngơ ngác hỏi Cố Thần: "Anh năm, đây là tiết mục ngẫu hứng sáng sớm nhà chúng ta sao?"