Căn phòng ngủ này vừa nhìn đã biết là được thiết kế tỉ mỉ, toàn bộ căn phòng đều là giường đệm mềm mại, bàn ghế sạch sẽ, đủ loại búp bê...
Tất cả mọi thứ trong phòng dường như đều đang chào đón sự trở về của chủ nhân, sạch sẽ như vậy, không dính một hạt bụi, Tư Tư rất thích.
"Con yêu, tuy mấy năm nay con không ở nhà, nhưng phòng của con chúng ta vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng, mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, mỗi năm mẹ đều mua hết những thứ con có thể thích về đặt trong phòng này, hi vọng con sẽ thích..."
"Hạnh phúc mà con bỏ lỡ mấy năm nay, chúng ta sẽ bù đắp gấp bội cho con!"
"Con yêu, con phải vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ!"
Tư Tư không kìm nén được nữa, trực tiếp nhào vào trong ngực mẹ Cố, không ngừng nỉ non: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."
"Ngoan nào! Mẹ ở đây, mẹ vẫn luôn ở đây..."
Hai mẹ con ôm nhau mà khóc, căn phòng tinh xảo này chứa đựng quá nhiều nỗi nhớ nhung của nhà họ Cố dành cho Tư Tư.
Mặc dù người ngoài nhìn vào, sáu năm trước sau khi nguy cơ của tập đoàn Cố thị được giải trừ, nhà họ Cố vẫn là nhà họ Cố hiển hách không gì không làm được, nhưng người khác không biết là, việc Tư Tư mất tích vẫn luôn là một cái gai trong lòng người nhà họ Cố mãi không nhổ ra được, chạm vào lại rất đau.
Thời gian trôi qua, thoắt cái đã sáu năm.
Trời đã khá tối, mẹ Cố đưa Tư Tư đi tắm rửa, lấy ra một bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng mới cho Tư Tư thay, cô bé rửa mặt sạch sẽ để lộ ra làn da trắng như tuyết, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác giống như búp bê sứ, dưới hàng lông mi cong vυ"t là một đôi mắt trong suốt sáng long lanh, khiến người ta nhìn vào nhịn không được yêu thích.
"Không hổ là con gái cưng của mẹ, quả thực quá xinh đẹp." Mẹ Cố cười nói: "Lát nữa đi ra ngoài cho các anh con nhìn xem, Tư Tư nhà chúng ta chính là cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất nhà đấy."
"Mẹ ~"
Tư Tư có chút ngượng ngùng nhẹ giọng lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy mắt liền đỏ ửng, đáng yêu vô cùng.
"Con ngoan, hôm nay mẹ chải tóc cho con trước, chờ con nghỉ ngơi tốt, chúng ta đi chăm sóc da và tóc cho con nhé, rồi còn sửa soạn quần áo nữa..."
"Vâng ạ, mẹ tốt nhất..."
Dọn dẹp xong, cô bé đột nhiên nhớ đến điều gì, tò mò hỏi: "Mẹ, vậy các anh khi nào về ạ?"
"Anh cả con đang đi công tác, có thể hai ngày này không về được, nhưng không sao đâu, mẹ cho con xem ảnh chụp nhé..."
Mẹ Cố ôm Tư Tư ngồi ở mép giường, cầm một quyển album: "Trong này ảnh chụp các anh con từ nhỏ đến lớn đều có, nào, chúng ta vừa xem vừa nói chuyện..."
Thành phố Thanh Xuyên.
Cố Hi đang đi công tác vừa mới họp xong, tùy ý tựa vào sô pha trong phòng khách sạn, vẻ mặt mệt mỏi day day mi tâm, mấy ngày nay thật sự bận rộn tối mặt tối mũi.
Reng reng reng…
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, không lớn không nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh khác thường lại đặc biệt rõ ràng.
Cố Hi tiện tay cầm lên xem, là một tấm ảnh mà Cố Thần gửi qua WeChat, vừa nhìn vào, anh ấy liền ngây người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trong ảnh đỏ ửng nhìn ống kính, nghiêng đầu nhỏ cười nhẹ, đôi mắt sáng ngời kia đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt, cả người trắng nõn nhu thuận ngồi ở trên giường, giống như búp bê tinh xảo được mài giũa.
Cố Hi nhìn chằm chằm ảnh một lúc lâu, thậm chí anh ấy cũng không cần hỏi Cố Thần cô gái này là ai mà anh ấy đã xác định đây là cục sữa nhỏ năm đó được anh ấy bế trong tã lót.