Chương 15

Cô bé được yêu chiều mà lo lắng, vội vàng xua tay: "Không có việc gì đâu chú Từ, con không kén ăn, cái gì cũng ăn."

Chú Từ khẽ gật đầu: "Vậy tiểu thư ở nhà nếu có gì cần, cứ việc tìm tôi là được..."

Có lẽ là bị chú Từ luôn miệng gọi "Tiểu thư" khiến cô không quen, suy nghĩ cũng không dám lộn xộn, gật đầu lia lịa.

Mẹ Cố nhìn ra con gái nhà mình căng thẳng, cười đi qua: "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong mẹ dẫn con lên tắm rửa thay quần áo khác."

"Vâng ạ ~"

Tư Tư ngoan ngoãn đáp lời, đi đến trước bàn ăn nhìn các anh trai đều ngồi xuống một cách thuần thục, cô đang hoang mang nhìn ghế dựa còn lại, giây tiếp theo liền cảm thấy cơ thể bỗng nhiên lơ lửng, lập tức vững vàng ngồi ở giữa ba mẹ.

Cố Minh vừa gặm một miếng đùi gà lớn, nhìn ba mình trọng nữ khinh nam nhịn không được oán thầm: "Ba, nếu không ba và mẹ trói Tư Tư lên người đi, dù sao hai người luôn giữ Tư Tư ở giữa, dứt khoát trói ba người lại, làm bánh bao nhân thịt..."

"Ăn cơm của con đi!" Ba Cố trừng mắt nhìn anh ta: "Cái đùi gà lớn như vậy cũng không bịt nổi miệng con!"

Cố Thần ngồi bên cạnh mẹ Cố, cách Tư Tư tương đối gần, trực tiếp múc một bát canh nóng hầm hập đặt trước mặt Tư Tư, nhẹ giọng nói.

"Chưa biết ăn gì thì uống ngụm canh trước đi, từ từ ăn, không vội..."

Tư Tư lập tức bị nói trúng tim đen, cảm kích nhìn qua Cố Thần, giọng nói như nũng nịu: "Cảm ơn anh năm ~"

Anh năm thật là chu đáo!

Động tác gắp thức ăn của ba Cố dừng lại, yên lặng liếc nhìn Cố Thần một cái.

Đột nhiên có một loại cảm giác bị cướp mất thứ gì đó.

"Nào con yêu, nếm thử món sườn này xem, đều là sườn rút xương đấy, rất thơm."

"Tư Tư, cái đùi gà còn lại cho em, không cho Cố Dương..."

Cố Dương tức giận nhìn Cố Minh, nghẹn nửa ngày mới nói một câu: "Hừ!!!"

Tư Tư nhìn đùi gà lớn trong bát, lại nhìn cơm trong bát mình, lắc đầu: "Không được, em thật sự ăn không nổi nữa..."

Bữa cơm này, Tư Tư cảm thấy cô bận không chịu nổi, miệng vội vàng ăn, đồ ăn bốn phương tám hướng được gắp tới khiến cô không tiếp ứng nổi, bên này gật đầu nói cảm ơn, không biết còn tưởng lãnh đạo nhà nào đến thị sát.

Cơm trong bát còn thừa một ít chưa ăn xong...

Tư Tư có chút áy náy, cô quả thật đã rất no, ăn nữa sẽ nôn mất, nhưng cô lại không muốn lãng phí.

Thật là buồn chết mất.

Không đợi cô suy nghĩ xem nên làm thế nào, một bàn tay liền đưa tới nhận lấy bát của cô, Tư Tư ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhu hòa của ba Cố.

"Không sao, ăn không hết thì đưa ba, no quá dạ dày sẽ không thoải mái, để mẹ dẫn con lên lầu thay quần áo đi."

Đợi khi Tư Tư được mẹ Cố dẫn lên lầu, ba Cố mới chú ý tới ánh mắt kinh ngạc sợ hãi đầy kỳ quái của ba đứa con trai.

Ông lập tức lại thay đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: "Ăn cơm! Nhìn gì mà nhìn!"

Gan lớn như Cố Dương, cậu ta nuốt thức ăn trong miệng xuống, đẩy bát của mình về phía ba Cố: "Ba, con cũng ăn không hết nữa..."

"Mau ăn hết bát cơm, đạo lý cực khổ sao không biết!"

Cố Dương: "..."

Ba rõ ràng đang tiêu chuẩn kép!

Cố Dương tức giận lôi bát cơm của mình về, ăn như gió cuốn mây tan.

"Bảo bối con xem, đây là phòng của con..."

Theo mẹ Cố đẩy cửa ra, Tư Tư rốt cuộc thấy rõ diện mạo của phòng ngủ.