"Thật sao?" Mẹ Cố nói: "Vậy bảo bối nói một chút xem nó lợi hại ở chỗ nào?"
Cố Dương nghe vậy lại quay đầu sang chỗ khác.
"Anh trai nhỏ có chiêu khỉ đột chuối đặc biệt lợi hại!"
Cô nói rất nghiêm trang.
Cố Dương đầu đầy vạch đen.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong xe đều cười ha hả.
Tư Tư: Hả? Bọn họ đang cười cái gì vậy?
Còn có ánh mắt của anh trai nhỏ sao càng ngày càng ai oán vậy?
Nhưng cô bé thật lòng cảm thấy các anh trai đều rất lợi hại!
"Mẹ, vậy các anh trai khác thì sao ạ?"
"Còn lại mấy anh con, bọn họ đều là những người bận rộn, đêm nay có thể trở về hay không cũng không chắc đâu." Mẹ Cố nói: "Về đến nhà, chờ vào nhà rồi nói tiếp với con."
"Dạ!"
Tư Tư ngoan ngoãn xuống xe với ba mẹ, kéo tay bọn họ đi từng bước một bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhỏ cười với bọn họ, trông cực kỳ ấm áp.
Ba anh em Cố Thần đi ở phía sau, Cố Minh lẩm bẩm nói: "Anh năm, anh có cảm thấy chúng ta giống như bị cho ra rìa không?"
"Ít nhiều có chút thừa thãi rồi." Cố Thần nhún nhún vai nói: "Nhưng Tư Tư đáng yêu như vậy, được cưng chiều cũng là bình thường mà."
Cố Minh gật đầu: "Cũng đúng, đoán chừng tí nữa mẹ trang điểm cho Tư Tư thì càng đáng yêu hơn."
Cố Dương bên cạnh lẩm bẩm: "Vậy cũng không chắc..."
"Ai da anh năm anh sáu, hai người đi chậm quá, nhanh lên một chút, em đói chết rồi!"
Cố Dương vội vàng chạy qua bên cạnh hai người bọn họ, lúc chạy đến trước mặt Tư Tư rõ ràng bước chân đã chậm lại, sau đó không nhanh không chậm đi tới gần Tư Tư, cuối cùng bị ba hất sang bên cạnh.
Đối mặt với biệt thự lớn vàng son lộng lẫy trước mắt này, Tư Tư quả thực không thể dùng từ sợ ngây người để hình dung, cô nhìn chằm chằm vào tòa nhà này không chớp mắt, miệng há to tròn.
Sau khi bọn họ dừng chân, cửa biệt thự chậm rãi mở ra, những người mặc trang phục khác nhau lần lượt từ trong cửa đi ra, có trật tự đứng thành một hàng, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nhìn Tư Tư đồng loạt mở miệng.
"Hoan nghênh Cố tiểu thư về nhà!"
Ba Cố mẹ Cố cười nói: "Hoan nghênh con yêu về nhà..."
Cố Thần và Cố Minh kéo Cố Dương, ba người đều nói: "Hoan nghênh em gái về nhà."
Lúc này Tư Tư rõ ràng cảm giác được mình đang vui vẻ, nhưng vì sao mũi lại chua xót, đặc biệt muốn khóc?
Từ hôm nay trở đi, cô có chỗ ở, có ba mẹ còn có các anh, không cần lang thang bên ngoài, không cần bị người đuổi đi...
Tư Tư thật sự muốn lớn tiếng nói một câu: "Mọi người xem, thì ra con không phải đứa trẻ không ai muốn."
Cô cố gắng kìm nén nước mắt, sau đó nở một nụ cười vừa tươi vừa ngọt, gật đầu thật mạnh.
"Con về rồi!"
Đi vào trong nhà, mùi thơm của thức ăn xông vào mũi lập tức đánh thức vị giác của người ta, ngoại trừ Cố Dương, mấy người vốn dĩ còn chưa đói lúc này cũng cảm thấy có chút đói bụng.
Trên mặt chú Từ nở nụ cười hiền lành nói với Tư Tư: "Xin lỗi tiểu thư, tiểu thư vừa về nhà, chúng tôi không hiểu rõ tiểu thư thích ăn món gì, đành phải để đầu bếp tùy ý làm một ít món ăn thường ngày, tiểu thư có ý kiến gì cứ trực tiếp nói cho tôi biết là được rồi..."
Tư Tư vừa vào cửa đã thấy trên bàn ăn bày la liệt đủ loại đồ ăn, tuy rằng cô còn nhỏ không thấy rõ có những món gì, nhưng mùi thơm này không lừa được người.