Chương 13:

Tư Tư lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu mẹ, con không đói bụng...".

"Em không đói bụng? Anh còn đói đây!" Cố Dương ở hàng trước thò đầu ra: "Buổi tối vì cứu em, anh còn chưa ăn cơm!"

"Mẹ, mẹ, bây giờ mẹ gọi điện thoại bảo chú Từ chuẩn bị một chút đi!"

"Em đói bụng thì đáng đời" Cố Minh nói: "Tan học không về nhà ăn cơm, đi đâu đến tối?"

Cố Dương nghẹn họng trong chốc lát, ấp úng: "Đi đâu chứ, không phải em đi thư viện làm bài tập với bạn học sao..."

Trên thực tế, cậu ta đi chơi game với bạn bè.

Nhưng mà lời này không thể nói trước mặt ba Cố và mẹ Cố được bởi tuy không đánh nhưng răn dạy một trận là không thể thiếu.

Cố Minh trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cũng không vạch trần.

"Xét thấy con cứu Tư Tư có công, chuyện con hôm nay về muộn, mẹ sẽ không so đo..."

Mẹ Cố nói xong lấy điện thoại di động ra, lẩm bẩm nói: "Vẫn nên gọi điện thoại đi, chờ chúng ta về đến nhà mới chuẩn bị thì ăn xong đã quá muộn..."

"Không cần đâu mẹ." Cố Thần cười nói: "Lúc con đi có nói qua với chú Từ rồi."

"Quả nhiên vẫn là Tiểu Thần nhà ta đáng tin cậy!" Mẹ Cố vui vẻ nói.

"Đúng rồi bảo bối, nhân tiện mẹ giới thiệu lại cho con mấy người này một lần nữa..."

Mẹ Cố dịu dàng nói: "Tên của mẹ là Hạ Khuynh Từ, ba của con là Cố Vân Đình."

"Người lớn lên có chút đáng yêu là Cố Thần, anh năm của con, hiện tại là nghiên cứu sinh khoa tin tức của đại học Thanh Bắc, chỉ là thằng bé mới 20 tuổi, là một trong những sinh viên tài năng của nhà chúng ta đấy".

Tư Tư kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Cố Thần: "Oa ~ Anh năm thật lợi hại!"

"Cũng tạm được thôi, phát huy bình thường mà thôi, không khoa trương như mẹ nói..."

Lúc Cố Thần cười lên trên mặt sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ khiến cho người ta có một loại cảm giác thân thiết, Tư Tư nhìn anh ấy cũng khẽ mỉm cười.

Sau đó cô bé lại nhìn về phía mẹ Cố, hỏi: "Mẹ nói anh năm là một trong những học sinh giỏi trong nhà, vậy học sinh giỏi khác là ai? Là anh sáu sao?"

"Phốc… "

Cố Dương vừa uống một ngụm nước vào trong miệng lập tức phun ra, vẻ mặt cổ quái nói: "Khụ khụ khụ... Học sinh giỏi? Cố Minh??".

Lúc này Cố Minh hiếm khi không liếc nhìn cậu ta, mà là yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lông mày ba Cố nhíu lại, trầm giọng nói: "Cố Dương con lại phun nước lên kính xe của ba, con mau xuống dưới tự chạy về nhà đi!"

Tư Tư ý thức được điều mình nói hình như không phải, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía mẹ Cố.

Mẹ Cố đang mím môi cười trộm, nhẹ giọng nói: "Anh sáu của con không phải học sinh giỏi, nó là điển hình của người không thích học tập nhà chúng ta, ngoại trừ thành tích, phương diện khác cũng không tệ..."

"Ừm ừm, cái này con biết nha..."

Tư Tư mắt sáng lấp lánh: "Anh sáu đánh nhau siêu cấp lợi hại, mấy lần đã bị người xấu đánh ngã..."

Nói xong vẻ mặt còn sùng bái nhìn Cố Minh, mặt của anh chàng đỏ lên: "Ha ha... Bình thường."

"Phía trước chính là anh bảy của con." Mẹ Cố thở dài: "Không phải người làm mẹ này tổn hại con nhưng mẹ thường xuyên hoài nghi có phải mình lúc mang thai nó ăn nhầm đồ hay không, dẫn đến tiểu tử thối này não như tờ giấy trắng, nếu không sao lại đột biến gien chứ?"

"Mẹ!!!".

Cố Dương mang vẻ mặt bi phẫn nói.

Đây thật sự là mẹ ruột sao? (┯_┯)

Tư Tư thấy Cố Dương quay đầu đi không nói, cho rằng cậu ta đang tức giận, cái đầu nhỏ nhanh chóng suy nghĩ: "Mẹ, thật ra anh trai nhỏ cũng rất lợi hại..."