Chương 23: Từ chối thân mật

Khương Ái thẫn thờ đi ra từ phòng của Triệu Tam Đường, những lời ông ấy nói giống như chiếc máy ghi âm lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Úc Lễ có thực sự như Triệu Tam Đường đã nói, tiếp cận cô vì có mục đích? Chẳng nhẽ đoạn tình cảm mới nhú này chưa gì đã bị dập tắt sao?

Cô rất muốn đặt niềm tin vào Úc Lễ, nhưng Bắc Minh Cảnh chính là cú vả nghiệt ngã nhất cho sự tin tưởng một cách vô điều kiện.

Hắn ta cũng từng rất tốt với cô, rồi thì sao đây? Còn tàn nhẫn hơn cả người dưng.

Chẳng mấy chốc Khương Ái đã có mặt ở tầng chín, khi hai cánh cửa từ từ tách ra bỗng nhiên cô sinh ra cảm giác không muốn gặp Úc Lễ vào lúc này.

Nhưng người tính không bằng trời tính, thời điểm cô do dự Úc Lễ liền xuất hiện trước mặt.

Gương mặt anh ta mang nét lo âu tới khi nhìn thấy Khương Ái an toàn mới giãn ra nhẹ nhõm.

“Vì sao không vui?”

Nghe Úc Lễ hỏi, Khương Ái ngây ra mất vài giây mới nhớ tới biểu hiện khi nãy của mình.

Cô làm bộ xị mặt buồn bã nói: “Em không mua được đồ cho Kỷ não đại.”

Úc Lễ giơ tay ôm lấy eo Khương Ái bước đi, ngữ điệu bực dọc lên tiếng: “Em là người của tôi, ngoài tôi ra em không cần nghe lệnh bất cứ ai.”

Khương Ái hơi ngẩng đầu lén nhìn Úc Lễ, rồi lại nhanh chóng cúi xuống nói nhỏ: “Dạ em nhớ rồi.”

Khi đi tới đoạn giữa hành lang đôi chân Úc Lễ chậm bước, liếc mắt cảnh cáo người nào đó.

Kỷ Vũ Phàm cái gì cũng không rõ, ngơ ngác nhìn theo cánh tay Úc Lễ trên lưng Khương Ái.

Miệng anh ta há hốc lẩm bẩm: “Cậu có nhìn thấy cái mà tôi vừa thấy không?”

“Kỷ lão đại mắt anh rất tinh.” Ngô Giang lên tiếng xác nhận.

“Trời ạ, Lễ của tôi trúng tiếng sét ái tình rồi.” Kỷ Vũ Phàm quen biết Úc Lễ nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy người bạn này mang dáng vẻ phơi phới gió xuân như hiện tại, phải chăng ai yêu cũng sẽ thay đổi?

Ngô Giang hừ mũi: “Hôm nay cô ấy mà có mệnh hệ gì, ngài là người đầu tiên bị lão đại nhà tôi ghim.”

Kỷ Vũ Phàm oan ức chớp chớp đôi mắt, anh ta đâu biết cô gái đó là người kia đâu, tưởng rằng hầu cận thân thiết, hoặc có chăng công cụ ấm giường mà thôi.

Ở nơi căn phòng cuối hành lang, Úc Lễ vào phòng được một lúc thì đám Vương Hạo cũng theo tới.

Mấy người đàn ông chụm lại chung một chỗ, nghiên cứu bản đồ đảo Tam Á.

Úc Lễ không hề coi Khương Ái là người ngoài, thỏa mái thảo luận những vấn đề quan trọng trước mặt cô.

Trong đó phần cốt lõi Khương Ái nghe được chính là về mỏ quặng boxit trên tay cô.

“Đảo Tam Á khoáng sản phân bố khá nhiều nơi, nhưng theo như chúng ta đã khảo sát trữ lượng không đủ để đầu tư khai thác.”

Ngô Hưng chỉ vào các điểm đã đánh dấu đỏ trên bản đồ nói, đến khi di tay vào chỗ ghi chú màu xanh anh ta hơi đưa mắt nhìn Khương Ái: “Duy nhất nơi này.”

Úc Lễ đăm chiêu một lúc rồi cất lời: “Bỏ đi, cho người đi thăm dò địa phương khác.”

“Nhưng mà…”

Vương Hạo muốn nói cái gì đó nhưng bị Úc Lễ ngắt lời:

“Hôm nay tới đây thôi, các cậu về nghỉ ngơi đi.”

Chờ đám người kia đi khỏi, Úc Lễ đi tới giường kéo Khương Ái ngồi lên đùi mình, ôn nhuận hỏi cô: “Đói chưa? Em muốn ăn gì thì gọi cái đó.”

Khương Ái áp má vào ngực Úc Lễ lắc đầu: “Em chưa đói.”

Bàn tay Úc Lễ có quy luật vuốt ve mái tóc đen dài của Khương Ái, tĩnh lặng hưởng thụ giây phút bình yên bên cô.

Úc Lễ không lên tiếng đương nhiên Khương Ái cũng sẽ không mở miệng, tay cô vân vê vạt áo mơ hồ suy nghĩ xa xăm.

Lâu dần cánh tay Úc Lễ không còn dáng vẻ thuần lương ban đầu, mang theo tạp niệm men vào trong áo Khương Ái, tham luyến gần gũi da thịt.

Đồng thời hơi thở anh ta cũng trở nên nóng rực một cách bất thường, mà Khương Ái người đang ở trong tầm ngắm vẫn chẳng hay biết gì, lạc vào suy tư rối ren không đường thoát.

Úc Lễ cúi đầu dò xét người trong lòng, thấy cô không có phản ứng mặc định rằng cô đã chấp thuận, tiến thêm bước nữa đặt cô lên giường, tiếp đến cơ thể nặng nề đè lên.

Mặt anh ta đưa về phía trước, cắи ʍút̼ rồi day nhẹ một bên cổ Khương Ái.

Đến khi Khương Ái giật mình bừng tỉnh, khuy áo trước ngực đã bị mở tung ra, cô có đôi chút hoảng loạn đưa tay lên bấu víu hai vạt áo lại với nhau.

“Ông chủ.”

Cô nhỏ giọng gọi tên Úc Lễ, muốn anh ta tỉnh táo mà ngừng lại việc làm này, nhưng khi đi qua màng nhĩ người có tình nó lại trở thành câu mời gọi ngọt ngào.

Úc Lễ cúi đầu hôn lên môi Khương Ái, rồi dịch xuống kéo tay cô ra hôn bầu ngực căng tròn đã khao khát từ lâu.

Khương Ái sợ rằng cô còn chần chừ nữa sự việc sẽ vượt mức cho phép, vì vậy nâng mặt Úc Lễ lên, từ chối:

“Ông chủ em mệt.”

Câu nói này làm động tác của Úc Lễ ngừng lại. Anh ta ngẩng đầu mất mát nhìn vào mắt Khương Ái, lòng thầm tự trách là do mình quá nóng vội làm cô hoảng sợ rồi sao?

“Tôi xin lỗi.” Úc Lễ có thể dùng uy lực ép buộc Khương Ái cùng mình dây dưa, nhưng anh ta không muốn thế, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, kiên nhẫn chờ đợi ngày cô một lòng một dạ cho anh ta.

Khương Ái cài lại khuy áo, hai mắt mở lớn nhìn trần nhà, cuộc đời cô sao lại bất hạnh đến vậy? Chẳng nhẽ suốt đời không có lấy một tấm chân tình?