An Hạ muốn nắm lấy tay Vân Phù Sinh, nhưng lại sợ Vân Phù Sinh né tránh, đành rưng rưng nước mắt bước đi trước.
Vân Phù Sinh đứng đó chớp chớp mắt, có chút do dự nhìn về phía người ba bên cạnh.
"Một lát nữa bà ấy sẽ khóc à?"
"Có thể sẽ."
"Vậy, sau khi bà ấy khóc... dễ dỗ dành không?" Vân Phù Sinh nghe Cố Thiên Diệu nói có thể sẽ, kinh hãi mở to mắt.
“Cũng dễ dỗ, làm sao vậy?” Cố Thiên Diệu không hiểu con gái mình hỏi vậy làm chi.
“Một lát nữa nếu bà ấy thực sự khóc, ba hãy dỗ dành, con không biết dỗ người.” Vân Phù Sinh nghiêm túc nhìn Cố Thiên Diệu.
“Phụt, được rồi, nếu bà ấy thực sự khóc, giao cho ba dỗ dành.” Cố Thiên Diệu nhìn Vân Phù Sinh với dáng vẻ trẻ con như vậy, không khỏi bật cười.
“Được rồi, vậy giao cho ba.” Vân Phù Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh sau đó, Vân Phù Sinh đã hối hận.
Ban đầu An Hạ còn cố gắng nhịn, nhưng rồi cảm xúc không kìm chế được, bà ôm chầm lấy Vân Phù Sinh và bật khóc. Vừa khóc bà vừa xin lỗi, trong lời nói đều là tự trách và hối hận. Cố Thiên Diệu hoàn toàn không có ý định tiến lên dỗ dành vợ mình. Vân Phù Sinh cứ thế đứng yên một cách cứng đơ, đợi một lúc lâu sau cảm xúc của An Hạ mới dần dần bình tĩnh lại.
"Được rồi, vợ à! em đừng khóc nữa, em nhìn xem đã làm con gái sợ rồi kìa." Thấy bà đã bình tĩnh lại khá nhiều, Cố Thiên Diệu mới lên tiếng.
"Xin lỗi con gái, mẹ rất khó khăn mới tìm lại được con nên hơi xúc động, những năm qua con một mình ở ngoài, chắc chắn đã chịu nhiều khổ cực phải không? Là lỗi của mẹ, nếu năm đó mẹ trông con cẩn thận hơn thì đã không để người ta bắt cóc con rồi."
An Hạ nắm lấy tay Vân Phù Sinh, Vân Phù Sinh vốn định tránh đi nhưng thấy mắt An Hạ khóc đến sưng lên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên.
"Đây không phải lỗi của ba mẹ, chỉ có thể nói là con phải trải qua kiếp nạn này, hơn nữa ở đạo quán, mọi người đều rất thương con."
Vân Phù Sinh nhìn An Hạ nói một cách nghiêm túc, dù nhân số ở Đan Vân Quán không nhiều, nhưng mọi người đều rất cưng chiều cô.
Trừ lúc tu luyện có khổ một chút nhưng cô vẫn rất hạnh phúc.
"Con gái ngoan, phòng của con ở tầng hai, mẹ sẽ dẫn con đi xem phòng của con."
An Hạ muốn nắm tay Vân Phù Sinh, nhưng Vân Phù Sinh đã tránh đi không để lộ dấu vết và tự mình lên lầu.
"Chồng à," An Hạ nhìn Cố Thiên Diệu.
Cảm nhận được sự né tránh của con gái, mắt của An Hạ đỏ lên.
"Vợ à, Phù Sinh vừa mới trở về, chắc chắn chưa quen, từ từ thôi, đừng ép con quá." Cố Thiên Diệu nhẹ nhàng vỗ vai An Hạ.
"Nhưng nếu con bé mãi mãi không chấp nhận chúng ta thì sao?" Nước mắt An Hạ rơi nhanh hơn.
"Chúng ta đã bỏ rơi con bé nhiều năm như vậy, phải cho con bé thời gian để chấp nhận chúng ta."
"Hơn nữa, con bé đã gọi em là "mẹ", chứng tỏ nó đang cố gắng chấp nhận chúng ta rồi. Phù Sinh là đứa trẻ ngoan, chúng ta hãy cho con thêm thời gian, được không?”
“Đi thôi, lên lầu đi, không phải muốn dẫn con xem phòng sao? Đừng để nó đợi quá lâu."
An Hạ lau nước mắt, vội vàng lên lầu, dẫn Vân Phù Sinh đến phòng của cô.
Phòng của Vân Phù Sinh nằm ở tầng hai, diện tích rất lớn, bên trong có nhiều thú nhồi bông mà con gái thích, nội thất cũng rất tinh xảo. Ngoài giấy dán tường màu hồng, nhiều thứ khác trong phòng cũng màu hồng, trông rất… ngây thơ.
Thậm chí, ban công còn có bàn ghế nhỏ, rõ ràng được bài trí rất tỉ mỉ.
Vân Phù Sinh rất bối rối: "..."
Thực ra, không cần phải chuẩn bị kiểu ngây thơ như vậy, cô đã qua tuổi thiếu nữ rồi! Bây giờ cô thích phong cách trang trí đơn giản hơn.
Không biết có thể sửa lại được không.