Chương 9: Nhà chúng ta có quỷ (2)

Trì Niệm hoàn toàn không quan tâm đến tình anh em mà bán Trì Nhạc: “Trì Nhạc nói đêm qua nhìn thấy em nhảy từ tầng ba xuống, xung quanh có vài con quỷ bay lơ lửng, còn nói em không phải là người.”

Nói xong anh cũng nhìn qua xem phản ứng của Trì Vũ.

Trì Vũ nghe xong liền che miệng ho nhẹ vài tiếng, giọng nghẹn ngào nức nở: “Không ngờ trong lòng anh năm, em lại giống như con ác quỷ kia, trong mơ anh năm cũng nghĩ về em như vậy, em..."

Lời nói còn chưa kịp thốt ra hết, nức nở một tiếng chạy về phía phòng của mình.

Chạy đi nhanh lên, cô thực sự không thể khóc được nữa, nếu ở lại lâu hơn bí mật của cô sẽ bị bại lộ mất.

Trì Niệm nhìn Trì Vũ thân thể đang run rẩy, anh không tin một lời nào của Trì Nhạc, quay người nhìn Trì Nhạc: “Em làm em ấy khóc đợt lát nữa tựu đi mà giải thích với bố mẹ đi. "

Nói xong, anh ta đuổi người ra ngoài không thương tiếc!

Trì Nhạc kéo cửa Trì Niệm, giãy giụa lần cuối: "Những gì em nói đều là sự thật! Trong nhà chúng ta quả thực có quỷ! Anh tin em đi mà!"

Không có ai trả lời lại cậu ta cả.

Nửa giờ sau.

Trì Nhạc lén lút nán lại trước cửa phòng Trì Vũ, cuối cùng không biết là ai đã cho cậu ta dũng khí, cậu giơ tay lên, nhưng chưa kịp gõ cửa thì Trì Vũ vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi hăng nồng.

Bên phía ngoài cửa, Trì Nhạc trên tay cầm một cái bát có thứ gì đó màu đen, trên cổ đeo một sợi tỏi, cả người toát ra mùi tỏi.

Trì Vũ: "???"

Trì Nhạc hiển nhiên không ngờ cửa lại đột nhiên mở ra, cậu ta sửng sốt một giây rồi dứt khoát ném đồ trong tay về phía Trì Vũ.

Trì Vũ vốn đã chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng tránh ra, máu chó đen có mùi tanh trong nháy mắt lan ra khắp tấm thảm trắng như mây.

Trì Vũ nhìn tấm thảm bị ô nhiễm, hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên xua tay.

Quỷ treo cổ có chút bối rối khi nhìn thấy bất ngờ xuất hiện trong phòng ngủ, rõ ràng là hắn đang tắm rửa trong đài phun nước, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây được?

Hắn nghiêng đầu không hiểu nhìn hai người ở cửa, cái lưỡi dài vừa được làm sạch còn đang nhỏ giọt nước.

Trì Nhạc:......

"Ahhh! Quỷ!"

Tiếng hét của Trì Nhạc làm rung động toàn bộ biệt thự.

Cuối cùng, Ngũ thiếu gia nhà họ Trì không ưa em gái mình, coi cô ấy như một ác linh, tin tức về việc cậu ta đổ máu chó đen lên người em gái mình đã truyền khắp biệt thự.

Trì Nhạc nhận ra rằng chỉ mất một buổi sáng, mọi người đều nhìn cậu ta với ánh mắt lên án.

"Ngũ thiếu gia sao có thể nói như vậy với Trì tiểu thư?"

"Này, ai bắt Trì tiểu thư từ nhỏ sống ở bên ngoài?"

"Trì tiểu thư sức khỏe không tốt, lại bị anh trai bắt nạt như vậy, không biết trong lòng cô ấy khó chịu đến thế nào."

"Trì tiểu thư thật đáng thương."

"Đúng rồi."

Không chỉ có người hầu mà cả bố mẹ Trì Nhạc cũng thức dậy khi biết chuyện Trì Nhạc gây náo loạn nên đã đánh Trì Nhạc một trận.

Trì Nhạc:o(╥﹏╥)o

Cậu ta đã khıêυ khí©h ai? Mọi điều cậu ta nói đều là sự thật! Tại sao mọi người lại không tin cậu ta?

Trên bàn ăn, mẹ Trì dịu dàng nhìn Trì Vũ, an ủi nói: “Tiểu Vũ, anh năm của con luôn không đàng hoàng, đừng tranh cãi với anh con làm gì.”

Trì Vũ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Con biết, anh năm chỉ là chưa hiểu con, con không trách anh ấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt hiểu chuyện của Trì Vũ, mẹ Trì vừa nhẹ nhõm vừa áy náy, nhìn thấy Trì Nhạc, bà càng tức giận hơn: “Tháng này con không có tiền tiêu vặt, mua thảm mới cho em gái con nhanh đi.”

"Tại sao?" Trì Nhạc không phục, những gì cậu ta nói đều là sự thật, nhưng mọi người lại không tin: "Tiền tiêu vặt của con đủ mua 10.000 tấm thảm!"

Thảm nhà họ Trì chí ít cũng phải một ngàn, vạn miếng... Tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu tử này lại có mấy chục triệu?

Chắc chắn rồi, đó chính là Mary Sue!

Một lần nữa xin cảm ơn Mary Sue vì đã tạo ra thế giới Mary Sue!

Trì Vũ trong lòng mừng rỡ, cúi đầu vì sợ không khống chế được khóe miệng nhếch lên, đè nén thanh âm, hơi run lên: "Như vậy không tốt lắm đi?"

Nhưng ai cũng tưởng cô sợ Trì Nhạc, trong lòng ba Trì nhất thời đau lòng, tức giận nói với Trì Nhạc: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Nhìn thấy cha mẹ bị Trì Vũ làm cho bối rối, Trì Nhạc nhìn về phía Trì Niệm, anh trai của cậu ta vẫn luôn tốt, nhất định sẽ không bị tiểu quái vật kia làm cho mờ mắt đâu.

Trì Niệm lặng lẽ ăn bữa sáng từ đầu đến cuối, thấy Trì Nhạc nhìn sang, liền nói: “Đúng vậy.”

Trì Nhạc:......

Đã hết! Cả gia đình đã ngã xuống! Gia đình này phụ thuộc về cậu ta!

Sau bữa sáng, ba Trì và Trì Niệm đến công ty, còn Trì Vũ và Trì Nhạc chuẩn bị đến trường.

Nhà họ Trì đã làm thủ tục chuyển trường cho Trì Vũ, hôm nay Trì Vũ có thể đến trường.

Mẹ Trì ban đầu định xếp hai chị em vào cùng một lớp, nhưng Trì Hân gần đây là học sinh trao đổi ở nơi khác nên Trì Vũ ở một mình trong lớp xa lạ là không tốt lắm nên Trì gia đã sắp xếp Trì Vũ để học cùng lớp âm nhạc của Trì Nhạc, bọn họ là cặp song sinh thực sự, điều này sẽ giúp giao tiếp tình cảm dễ dàng hơn... phải không?

"Con không muốn! Con không đi!"

Trì Nhạc ôm chặt cây cột trước biệt thự, khóc lớn: "Con không muốn học cùng trường với cô ta! Con không muốn học cùng lớp với cô ta!"

Mẹ Trì:......

Điều này thực sự có thể kết nối về mặt cảm xúc?