Chương 2: Còn có loại chuyện tốt như này sao? (2)

Trên đời còn có chuyện tốt như này sao!

Người thừa kế có gì tốt? Còn không phải vẫn đi làm sao! Có tiền làm cá mặn không phải tốt hơn sao?

“Cái kia……” Trì Vũ không yên tâm, tính hỏi lại: “Em có thể thay đổi yêu cầu một chút không? Em không muốn làm gì cả, em có thể không cần làm bất cứ chuyện gì không?”

Cô chỉ muốn nằm một chỗ ngủ, có được không?

“Cái gì?”

Trì Niệm ngay lập tức cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ lại một chút, không muốn làm chuyện gì… Tuy rằng cảm thấy chỗ nào đó có chút kỳ quái, nhưng với yêu cầu ban đầu của mình hình như cũng không có gì sai.

“Có thể, em có thể không cần làm gì.” Trì Niệm gật đầu.

“Cảm ơn anh cả.” Hai mắt Trì Vũ sáng lên: “Anh cả, anh đúng là người tốt!”

Trì Niệm: "???"

Trì Niệm biết hôm nay anh ta không thể đóng vai người ác, nhưng cũng tuyệt đối không phải là một người tốt.

Đứa em gái này của anh ta, không chỉ có cơ thể không tốt mà hình như đầu óc cũng không tốt lắm thì phải.

Dù sao, sự việc cũng đã giải quyết xong.

“Hôm nay, em thu dọn đồ đạc đi, ngày mai anh sẽ phái người tới đón em về nhà.”

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Trì Niệm cũng không tính ở lại thêm, Trì Vũ vội vàng đứng lên, cung kính tiễn người ra tận ngoài cửa. Thời điểm đóng cửa lại, Trì Vũ không kiền chế được sự vui vẻ mà hét lên.

“A...a...a!”

Trì Niệm ở ngoài cửa vẫn chưa đi xa: "???"

Phòng trong, Trì Vũ cầm tấm chi phiếu, hưng phấn xoay vòng vòng.

Người trong Huyền Môn nhìn trộm quá nhiều thiên cơ, năng lực càng mạnh thì hậu quả càng nghiêm trọng.

Thân là thiên tại đệ nhất của Huyền Môn, Trì Vũ thiếu tiền, vô cùng thiếu, trên người sau khi xem trộm huyền cơ, nhất định rất tốn tiền.

Đời trước, cô là cô nhi được sư phụ ở Huyền Môn nhận làm đệ tử, sống lại một đời này…

Không biết cô và Trì Vũ kiếp này có quan hệ gì?

Quan trọng nhất chính là cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết Mary Sue ngọt sủng nha! Yêu mà quỷ quái gì chứ? Không tồn tại!

Về sau cô có thể ăn no chờ chết, đường đường chính chính làm một phế vật!

Làm cá mặn thật vui, vẫn là làm cá mặn sướиɠ nhất!

Ôm ý nghĩ như vậy, đêm hôm đó Trì Vũ ngủ rất ngon, ngày hôm sau mang theo vui vẻ mỉm cười ngồi trên chếc siêu xe được phái tới đón cô.

Xe chậm rãi tiến vào trang viên Trì gia, cho đến khi nhìn thất đại trang viên ở trước mặt, nụ cười vẫn treo trên mặt Trì Vũ trở nên cứng đờ.

Vì sao trên cây có một con quỷ treo cổ?

Vì sao trên cái cửa sổ kia lại có một Sadako*?

[P/s: Sadako* không phải là “Ma nữ” như những gì chúng ta thường thấy trên các báo chí hoặc trên trailer của những bộ phim, sự thật thì con ma gây ám ảnh cho chúng ta lại là giới tính “Nam”. Theo Ring 0, vì mắc bệnh tinh hoàn nữ hóa nên có diện mạo của 1 cô gái nhưng cơ bản Sadako là một người đàn ông. Lúc 19 tuổi Sadako bị đẩy xuống giếng và sống đến tận 30 trước khi chết ở tuổi 49.]

Vì sao ở xích đu lại có một con quỷ lắc tới lắc lui?

Xích đu không gió vẫn chuyển động, mấy người đều nhìn không thấy sao?

Không phải chứ, đây là Mary Sue ngọt sủng mà? Tại sao còn có sự việc quái quỷ này? Tác giả đại nhân đừng chơi như vậy chứ!

Xe chậm rãi dừng ở cổng lớn của biệt thự, người hầu tiến lên một bước mở cửa xe: “Chào mừng tiểu thư về nhà.”

Trì Vũ: "..."

Cảm ơn! Nhưng hiện tại cô lại không muốn trở về nữa!

Sáng nay Trì Niệm không đi làm, đi theo cha mẹ ra đón Trì Vũ, phải mất một lúc xe mới tới nhưng người ngồi trên xe vẫn không có ý định xuống xe.

Đây là có ý gì? Tiểu nha đầu này sau khi thấy nhà nên muốn lật mặt?

Vẻ mặt Trì Niệm u ám đi đến xe bên, lại thấy gương mặt người trong xe không được tốt lắm, lập tức nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy? Dạ dày không thoải mái hả?”

Thân thể tiểu nha đầu này thật sự rất yếu.

Trì Vũ lắc đầu, sờ sờ tấm chi phiếu, kiên cường nói: “Em không sao, em rất khỏe.”

Chỉ là quỷ mà thôi, không phải sợ!

Chỉ cần cô không động thủ, Thiên Đạo sẽ không thu tiền của cô!

Trì Vũ tự an ủi bản thân, hít sâu một hơi rồi xuống xe, mắt nhìn về phía trước, kiên quyết không nhìn xung quanh, trong lòng lẩm bẩm: "Tôi là người mù, tôi không thấy gì hết!"

“Tiểu Vũ!” Mẹ Trì nhìn con gái ruột ở trước mặt, hai mắt đẫm lệ: “Con chịu khổ rồi!”

Cha mẹ Trì lôi kéo Trì Vũ hỏi han ân cần, cuối cùng vẫn là Trì Niệm nói một tiếng, mọi người mới đi vào biệt thự.

Mẹ Trì kéo Trì Vũ ngồi lên trên sô pha, hỏi cô mấy năm nay sinh hoạt thế nào, Trì Vũ mấy con quỷ hồn xếp hàng ngồi đối diện trên sô pha nghe chuyện, nụ cười trên mặt không thể duy trì nổi.

Đúng lúc này, có một thân ảnh vôi vàng chạy vào, không nói hai lời ngồi liền ngồi đối diện Trì Vũ.

Trì Vũ trơ mắt nhìn anh ta ngồi ở trong lòng một con quỷ, ngay cả lời nhắc nhở cũng không kịp!

“A...a...a! Tại sao Trì Nhạc lại đột nhiên ngồi đây? Không nói võ đức*! Thật quá đáng!” Nam quỷ nhanh chóng ra!

[P/s: Võ đức* là phẩm chất cao quý của người học võ, dạy võ; là hành trang không thể thiếu của người dụng võ. Cổ nhân dạy rằng: “Tập võ chi Đạo có thể được cường thân, mẫn trí. Một người tập võ thì được cường thân, một nhà tập võ thì được cường tộc.]

Trì Nhạc? Cô gái kia là em gái sinh đôi của anh năm?

Chỉ thấy nhóm tiểu quỷ vừa tản ra lại vây quanh Trì Nhạc chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Sao cậu ta lại trở về? Còn ngồi lên người ta! đúng là đen đủi!”

“Trốn học về?”

Trì Vũ nghe mấy tiểu quỷ nói với nhau, khóe miệng hơi hạ xuống, rốt cuộc ai đen đủi còn chưa biết?

Ánh mắt cô dừng ở trên người Trì Nhạc vài giây, quả nhiên có nhiều hơn một tia hắc khí.

Thế giới này đã có quỷ, chắc là có thiên sư mà? Tạm thời Trì gia không có việc gì, hắc khí trên người Trì Nhạc nhiều hơn một chút, hôm nào phải tìm cái lấy cớ khiến Trì gia đi mời một thiên sư đến?

Chỉ là……

Thời điểm cô tiến vào liền chú ý, bố cục phòng khách Trì gia tương đối bình thường, cũng không phù hợp để bày phong thuỷ trận, vật trang trí cũng không có gì đặc biệt, hiển nhiên Trì gia cũng không tin việc có ma quỷ.

“Uy, tuy rằng cô là em gái ruột của tôi, nhưng Hân Hân cũng là em gái tôi! Cô không được làm Hân Hân khó xử! Nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận!”

Trì Vũ: "..."

Tìm thiên sư làm gì! Trốn học về dọa nạt người khác! Cũng chỉ là xui xẻo một tuần mà thôi, không chết người được!