Chương 11: Báo ứng

Cho dù không đề cập tới đoạn thời gian hai người bọn họ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ kia, cho dù ở đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh cô, ở trong lòng cô, anh cũng chỉ là một tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi, giống như hoa cỏ ven đường vậy.

Đời này, làm lại từ đầu, chỉ sợ cô ước gì có thể thoát khỏi anh, cách anh thật xa, không bao giờ gặp lại.

Nghĩ tới đây, trên mặt Đoàn Dật Cẩn lộ ra nụ cười chua xót.

Tự gây nghiệt không thể sống!

Đây đều là báo ứng mà anh xứng đáng nhận được.

Nhưng, dù là như vậy, anh cũng muốn gặp cô một lần, hơn hai mươi năm chờ đợi, anh sớm đã điên rồi.

Anh hiện tại rất muốn gặp A Xu của mình.

Dù cho tiếp theo nghênh đón anh là sắc mặt lạnh lẽo của cô hay là không thèm để tâm, anh đều điên cuồng muốn gặp cô, xác nhận một chút sự tồn tại của cô.

Nghĩ tới đây, Đoàn Dật Cẩn sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn trên người mình, hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.

Nghe được tiếng gõ cửa, A Xu có chút nghi hoặc mở cửa.

Nhìn người đàn ông đứng ngược sáng trước cửa, A Xu sửng sốt.

Khí tức của người đàn ông trước mắt kín đáo, thân hình cao lớn, ước chừng khoảng chín thước, nhưng cho dù quanh thân anh toàn là khí tức thành thục của đàn ông trưởng thành, cũng không mang đến cho người ta chút áp lực nào.

Bởi vì người đàn ông không chỉ có tướng mạo tuấn mỹ, còn có một đôi mắt ẩn tình, hơn nữa khí chất của anh vô cùng ôn nhuận như ngọc, không có cảm giác xâm lược.

Dù cho lúc này anh đứng ngược sáng ở trước cửa, cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác quân tử lạnh nhạt như nước, trên người gần như không có một chút lo lắng.

Bất ngờ không kịp đề phòng, A Xu cho rằng cô nhìn thấy một người quen.

Bởi vì người trước mắt này không chỉ có bộ dạng gần như giống nhau như đúc với người nọ, mà ngay cả khí chất trên người cũng rất giống.

“Anh là?”

Nhìn sự nghi hoặc rõ ràng trong đôi mắt hoa đào sáng ngời của cô, Đoàn Dật Cẩn trầm mặc.

Chợt nhìn thấy anh, trong mắt cô không có kích động, cũng không có oán niệm, nhiều năm như vậy, yêu và hận vẫn không dính dáng đến cô.

Chẳng qua, cho dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong kiếp này, nhưng anh biết, tám chín phần mười thân thể mà cô chiếm cứ chính là cô em gái đã mất tích từ thời ấu thơ của anh.

Sở dĩ anh suy đoán như vậy, không chỉ là bởi vì khuôn mặt của cô rất giống với mẹ ruột bây giờ của anh, quan trọng hơn là cô lớn lên cũng giống với kiếp trước.